Sunday, February 13, 2005

Không đề- Hưng


Một ngày kia
bỗng nhiên
tôi căm thù cuộc sống
có ai ở đó
làm ơn
đâm chết tôi
nỗi buồn hiểu rằng nỗi buồn bơ vơ

Khao khát được ôm những khoảng khắc chớp loáng
giật mình
ghê gớm quá
tôi co rúm trong chăn
mồ hôi toát ra từ chăn thấm vào lỗ chân lông lạnh buốt
ngày nào cho tôi
ngày nào cho tương lai

Hôm nay đang định thử một dạng thơ mới nhưng không kịp rồi
trăng sao buồn ngủ rũ rượi
tôi làm sao ném đá xuyên màn đêm đây ??

Khai mở ra
tam giác ngọc bích
tôi vuốt ngang những nếp nhăn trên trán
Đen đặc!

0 Comments:

Post a Comment

<< Home