Sunday, February 13, 2005

Bất chợt- Nguyễn Duy

Người con gái chợt qua đường
áo em mong mỏng màn sương núi đồi

Chợt rơi lại một nụ cười
và ... sương rười rượi một trời phía sau

Ðem nhan sắc tặng cho nhau
em giăng cái đẹp ngang cầu ban mai

Chả riêng ta ... chả riêng ai
để heo hút gió thở dài trên cây

Sớm nay ra ngõ gặp may
ước chi ... mai lại người này đi qua ...

Muà xuân, 1987

0 Comments:

Post a Comment

<< Home