Sunday, February 13, 2005

Tự vấn - Quang

Cái buồn lẫn vào trong ngày đang tắt
Treo lửng lơ màu đỏ nhuốm chiều tà
Mặt trời xuống như quả cam chín mõm
Đang xa cành chạm khẽ lớp đất nâu...

Có điều gì ấm áp thật sâu
Lòng thật tĩnh,và chờ mong đêm tới
Chiều vắng vẻ, còn hàng cây lặng lẽ
Ngước mắt nhìn dịu bước những tình nhân

Rồi lại thế như thể đã đôi lần
Chút dịu dàng, em hát,chút phân vân
Sau mặt nước,rất gần thôi, trước mặt
Là tình yêu,vô cớ,lúc buồn rầu

Em mỏng manh,bé nhỏ,yếu và gầy
Đường sẽ dài, khi tối,em nghỉ đâu ?
Khi em quên cỏ cây màu xanh ngắt
Quên trái đất còn quay cứ mỗi ngày ?
Những con người trên trái đất xưa nay
Họ khác em trăm ngàn khuôn mặt
Nhưng anh giống khi anh chung nhịp đập
Trái tim yêu nồng ấm thưở ban đầu ?

Anh biết em đang nghĩ gì thật sâu
Biết lặng lẽ hay buồn rầu đâu đó
Và muốn em thôi đừng vờ chim sẻ
Ngượng ngạo cười học hót chẳng nên câu

Em vẫn tin tình yêu như phép màu
Và vẫn khóc không ngại ngần che giấu
Khi đôi lúc em mong đời bình lặng
Không phải buồn vì đau khổ,và yêu.

HN,tháng 8.2002

0 Comments:

Post a Comment

<< Home