Thursday, March 17, 2005

Hoa Hà Nội- TinyHuong


Mẹ sinh con khi bố vắng nhà
Hai bên ông bà giành nhau đặt tên cháu gái
Mười bảy mùa cây và hoa trong làng trổ bông kết trái
Ông và bà đều đã đi xa

Ngọc Hà, Ngọc Hà!
Bố nói tên con là dòng sông trong vắt
Người trồng hoa giữ nước nguồn như giữ gìn con mắt
Hoa là mắt con gái lúc bình minh

Ngọc Hà - làng mình:

Mùa xuân hoa huệ trắng tinh
Mùa thu cúc vàng rực rỡ
Bốn mùa hoa hồng tươi đỏ
Hoa lan tím những đầu hồi

Mẹ ơi, mẹ ơi
Khi người ta mười bảy
Người ta như dòng sông xanh kia muốn được một lần cuộn chảy
Vượt tung những thác, những ghềnh

Con qua Caribê - những trưa nắng triền miên
Vàng như cúc vườn mình ngày Tết
Những rừng phong chiều Osaka rực chờ đông đến
Đỏ như những cánh hoa dơn
Đêm Phi châu cát trắng cô đơn
Trên đầu sông Ngân trong như một dòng sông ngọc
Bố ơi, trên sa mạc hoang vu mặt trời lại mọc
Hoa nào vừơn mình sẽ giống mắt con?

Bây giờ là tháng Giêng non
Đất làng mình đang được cuốc cày để vào vụ mới
Nuớc mát sẽ tưới vào vết cằn nuôi hạt mầm mùa tới
Khi nắng ấm lên, con sẽ về nhà

Lan tím đầu hồi chắc sắp nở hoa?
Cúc vàng mùa thu con về sẽ trổ
Hoa hồng vườn mình bốn mùa vẫn nở?
Trắng tinh hoa huệ vẫn chờ

Ơi hoa, ơi hoa

Hoa Hà Nội gìn giữ lòng Hà Nội
Cho những phần Hà Nội ở nơi xa
Cho tôi là Nguyễn Ngọc Hà!
Con gái Hà Nội xa nhà đã lâu


Wednesday, March 02, 2005

Việt Nam ơi - Lưu Quang Vũ

Những áo quần rách rưới
Những hàng cây đắm mình vào bóng tối
Chiều mờ sương leo lắt đèn dầu
Lũ trẻ ngồi quanh mâm gỗ
Lèo tèo mì luộc canh rau

Mấy mươi năm vẫn mái tranh này
Dòng sông đen nước cạn
Tiếng loa đầu dốc lạnh
Tin chiến trận miền xa

Những người đi chưa về
Những quả bom hầm hào sụt lở
Những tên tướng những lời hăm dọa
Người ta định làm gì Người nữa
Việt Nam ơi?

Mấy mươi năm đã mấy lớp người
Chia lìa gục ngã
Đã tận cùng nỗi khổ
Người ta còn muốn gì Người nữa
Việt Nam ơi?
Người đau thương, tôi gắng gượng mỉm cười
Gắng tin tưởng nhưng lòng tôi có hạn
Chiều nay lạnh, tôi nghẹn ngào muốn khóc
Xin Người tha thứ, Việt Nam ơi

Tổ quốc là nơi tỏa bóng yên vui
Nơi nghĩ đến lòng ta yên tĩnh nhất
Nhưng nghĩ đến Người lòng tôi rách nát
Xin Người đừng trách giận, Việt Nam ơi

Tôi làm sao sống được nếu xa Người
Như giọt nước bậu vào bụi cỏ
Như châu chấu ôm ghì bông lúa
Người đẩy ra tôi lại bám lấy Người
Không vì thế mà Người khinh tôi chứ
Việt Nam ơi.

Không vì tôi đau khổ rã rời
Mà Người ghét bỏ?
Xin Người đừng nhìn tôi như kẻ lạ
Xin Người đừng ghẻ lạnh, Việt Nam ơi

Người có triệu chúng tôi, tôi chỉ có một Người
Tất cả sẽ ra sao
Mảnh đất nghèo máu ứa?
Người sẽ đi đến đâu
Hả Việt Nam khốn khổ?
Đến bao giờ bông lúa
Là tình yêu của Người?

Đến bao giờ ngày vui
Như chim về bên cửa?
Đến bao giờ Người mới được nghỉ ngơi
Trong nắng ấm và tiếng cười trẻ nhỏ?
Đến bao giờ đến bao giờ nữa
Việt Nam ơi?
(Lưu Quang Vũ - Tập thơ Bầy Ong Trong Đêm Sâu)