Monday, February 28, 2005

Bên Đời Hiu Quạnh- Trịnh Công Sơn

Một lần chợt nghe quê quán tôi xưa
Giọng người gọi tôi nghe tiếng rất nhu mì
Lòng thật bình yên mà sao buồn thế
Giật mình nhìn tôi ngồi hát bao giờ
(hưm...hừm........hưm)
(hưm....hừm..............hưm)

Rồi một lần kia khăn gói đi xa
Tưởng rằng được quên thương nhớ nơi quê nhà
Lòng thật bình yên mà sao buồn thế
Giật mình nhìn tôi ngồi khóc bao giờ
(hưm...hừm........hưm)
(hưm....hừm..............hưm)

Đường nào quạnh hiu tôi đã đi qua
Đường về tình tôi có nắng rất la đà
Đường thật lặng yên lòng không gì nhớ
Giật mình nhìn quanh ồ phố xa lạ
(hưm...hừm........hưm)
(hưm....hừm..............hưm)

Đường nào dìu tôi đi đến cơn say
Một lần nằm mơ tôi thấy tôi qua đời
Dù thật lệ rơi lòng không buồn mấy
Giật mình tỉnh ra ồ nắng lên rồi
(hưm...hừm........hưm)
(hưm....hừm..............hư)

Saturday, February 19, 2005

Không đề- FR


Lời ru mùa đông nghe buồn không anh
Mây âm thầm trôi, lá chết trên cành
Con đường về đâu mà xa, xa quá
Ánh đèn hiu hắt trong gió mong manh

Mùa đông, mùa đông, nghe lạnh không anh
Tuyết rơi, tuyết rơi trắng đến không đành
Em buộc nhớ thương thả vào trong gió
Liệu gió lạc đường? có tới nơi anh?

Rồi đây ngày sau có còn bên nhau?
Mắt môi còn say như thuở ban đầu?
Nước mắt còn rơi? Tóc còn bối rối?
Ngày sau, ngày sau, tim còn biết đau?

Friday, February 18, 2005

Con đường mùa đông - Pushkin

Xuyên những hàng sương gợn sóng
Mảnh trăng mờ ảo chiếu qua,
Buồn rải ánh vàng lai láng
Lên cánh đồng buồn giăng xa.

Trên đường mùa đông vắng vẻ
Cỗ xe tam mã băng đi
Nhạc ngựa đều đều buồn tẻ
Đều đều khắc khoải lòng quê.

Bài ca của người xà ích
Có gì phảng phất thân yêu:
Như niềm vui mừng khôn xiết,
Như nỗi buồn nặng đìu hiu.

Không một mái lều, ánh lửa…
Tuyết trắng và rừng bao la…
Chỉ những cột dài cây số
Bên đường sừng sững chào ta.

Ôi buồn đau, ôi cô lẻ…
Trở về với em ngày mai
Nina, bên lò lửa đỏ
Ngắm em, ngắm mãi không thôi.

Kim đồng hồ kêu tích tắc
Xoay đủ những vòng nhịp nhàng,
Và xua lũ người tẻ ngắt
Để ta bên nhau trong đêm.

Sầu lắm, Nina, đường xa vắng,
Ngủ quên bác xà ích lặng im
Nhạc ngựa đều đều buông xa thẳm,
Sương mờ che lấp ánh trăng nghiêng.
1826

THÚY TOÀN dịch

Xin đừng nói yêu em

FR dịch

Xin đừng nói yêu em
Nếu lòng còn hờ hững

Khi tình còn lờ lững
Đừng thả lời yêu đương

Xin đừng nắm tay em
Rồi để em đau khổ

Đừng thề bồi núi lở
Nếu anh định ra đi

Đừng nhìn vào mắt em
Và nói lời dối trá

Đừng chào tha thiết quá
Nếu anh định chia tay

Đừng bảo chỉ mình em
Khi lòng còn ai khác

Đừng khóa trái tim em
Nếu để chìa thất lạc .

**************

Never say I love you

Never say I love you
If you don't really care

Never talk of feelings
If they aren't really there

Never hold my hand
If you mean to break my heart

Never say forever
If you ever plan to part

Never look into my eyes
If you are telling me a lie

Never say hello
If you think you'll say goodbye

Never say that I'm THE one
If you dream of more than me

Never lock up my heart
If you don't have the key.



Anh đã mất chi, anh đã được gì- Lưu Quang Vũ

Phải chăng anh đã mất giấc mơ
Mất tiếng ve và những mùa dưa chín.
Anh đã mất cả mây qua lòng giếng
Cả tiếng gà hẻm núi, cả cơn mưa.

Mất những tiếng rung mơ hồ mà biết gọi người đi,
Mất niềm tin vào chiếc thuyền buồm trắng.
Mất đom đóm đầm sâu, mất nụ cười phố vắng,
Mất bài thơ, trao tay nhỏ em cầm.

Giờ lạnh tanh, anh không còn xao động nữa,
Không nỗi buồn, không cay đắng, không niềm vui.
Khổ đau hôm nay không như khổ cũ
Nỗi lo âu cũng khác hẳn xưa rồi.

Anh đã cho nhiều, anh đã phải lãng quên
Người ta chê anh nhiều lưu luyến quá.
Anh gắng gượng nghe theo, anh vứt bỏ
Bao diệu kỳ chân thực thuộc về anh.

Mất hạnh phúc rồi ư, nhưng anh cần chi hạnh phúc.
Hai tiếng xa vời hiểu rõ nghĩa từ lâu.
Ừ thì ngẩn ngơ anh đành nhận thế,
Giọt lệ trong, không tủi hổ gì đâu.

Anh chẳng mang cho đời những tiệc vui ảo ảnh.
Nỗi buồn chân thành, đời chẳng nhận hay sao.

Cái bay thợ nề sinh ra để dựng xây,
Anh sinh giữa ngày lo âu bề bộn.
Bàn tay phải trồng, đôi vai phải gánh.
Anh có ngại chi, anh đã hiểu rồi
Anh vẫn còn nguyên cái tính chất của đời.
Anh đã được vầng trán cao được cái nhìn trí tuệ.
Được rèn đi như luống đất được cày.
Anh đã khổ đau, khổ đau dài hơn số tuổi.
Vẫn trong lành khi em đến cầm tay.

Dẫu chẳng lấy về tất cả cho anh.
Em vẫn như sông rộng tốt lành,
Em mà ngọn gió chiều nức nở,
Em mà ngày xưa run rẩy cả lòng anh.
Em đã tới giữa mưa dầm nắng lửa,
Dẫu anh mất nhà ga êm đẹp đó,
Vẫn còn con tàu chuyển bánh đi xa.
Anh đã mất ngôi sao trên mái nhà,
Anh vẫn còn ngôi sao ngoài cửa sổ.
Và nếu mất em rồi, anh vẫn còn đôi mắt của em…

Sunday, February 13, 2005

Mưa là giọt lệ của trời- Nguyễn Bình Nguyên

Mưa ở nơi đâu, mưa nơi đây
Mưa giăng mắc, rượu vơi đầy
Mưa buông xuống, đèn lai láng
Mưa buồn làm rối lòng tôi
Mưa mênh mang, mênh mang mãi thôi
Mưa nhạt nhoà, nhạt nhoà lòng người
Mưa thổn thức như lòng người thổn thức
Chén rượu vơi đi, buồn sẽ nhẹ hơn ư?
Tí tách lan can hạt mưa sa
Tí tách hồn người buồn nhạt nhoà
Làm sao mưa cứ rơi rơi mãi
Để hồn người nhỏ lệ rơi rơi?

Buồn lắm mưa ơi, chán lắm mưa
Ồn quá xung quanh mệt lắm mưa
Rượu hết, ngưòi lấy gì để uống
Để quên, để nhớ, để bâng khuâng
Trời đang khóc ư? Khóc thật nhiều
Những khi được khóc có bao nhiêu
Khóc đi ngày mai trời xanh lại
Không khóc được ư? Buồn thật nhiều.
Mưa là giọt lệ của trời
Giọt lệ của tôi? Không có đâu
Mưa sẽ rơi hết ngày mai sáng
Nỗi buồn của tôi suốt đêm thâu.

Nước Nga- Nguyễn Bình Nguyên

Tiếng hát vươn qua núi đồi và thảo nguyên
Chạy doc theo con đường mùa đông vắng vẻ
Những cuốn sách mở từng trang rất nhẹ
Để một nước Nga đâu đó hiện về
Ai đã từng được nghe
Những câu truyện của một thời khắc nghiệt
Hẳn nhớ tới một Xevaxtopon tháng chạp
Một sông Đông êm đềm đầy máu và tình yêu
Hay tưởng như một hình bóng yêu kiều
Bước bên bạn dưới bình minh mưa đẹp như tranh vẽ
Hoặc là đang tủi hờn hát khẽ
Một bài hát Gruzi
Chàng ký sĩ lướt trên thảm cỏ nội xanh rì
Hát vang lên một câu ca Côdắc
Vó ngựa tung bay, xác kẻ thù tan nát
Đưa chàng về bên bếp lửa với u già, để nhớ một Nhina
Ở nới đấy tôi thấy một nước Nga
Ở nơi đấy tôi yêu một hồn Nga
Daghestan của tôi tràn đầy lãng mạn
Lòng yêu nước vượt lên trên mất mát
Bông hoa nhỏ bỏ quên man mác một tình yêu
Chàng và nàng đi giữa một buổi chiều
Một buổi chiều ngoại ô Maxcơva mê say lắm
Để ngày mai đi đến những miền xa thẳm
Làm nên những cánh đồng giữa thảo nguyên đại bàng cất cánh tung bay
Và em ơi, chẳng biết em có hay
Một nước Nga qua thời gian để sống và thời gian để chết
Một nước Nga vươn mình không mỏi mệt
Đi qua chiến tranh và vùng lên trong mất mát đau thương
Em còn nhớ một người lính trở về từ chiến trường
Để làm một trong những người sinh viên sôi nổi
Hay cống hiến đến phút cuối cùng của cuộc sống cho xã hội
Để làm nên những nông trang trên mảnh đất vỡ hoang
Còn rất nhiều người lính đã ngã xuống, làm nên vô vàn những nghĩa trang
Và em ơi, chắc em đã biết
Anh chưa từng đặt chân tới nước Nga
Anh đến đó mỗi ngày qua trang sách
Dẫu biết rằng nước Nga ấy đã xa
Và anh nghe cả những bài ca
Rừng bạch dương, đôi bờ - thiêng nga đùa theo sóng
Bản hành khúc Kachiusa cháy bỏng
Vẻ êm đềm một chiều ngoại ô Maxcơva
Anh đã từng đam mê một Lep Tonxtoi
Cái chất cổ điền vô cùng mạnh mẽ
Những đêm trắng, anh cùng Dotoiepxki khắc khoải
Hay sống với Solokhop bên dòng nước sông Đông xa xôi
Những vần thơ Puskin mấp máy trên môi
Cho anh tình yêu và tự do trong khát vọng
Anh tìm thấy Pautôpxki trong cuộc sống
Bông hồng vàng góp lại từ đáy của đời thường
Anh đi cùng Aimatop trên đường
Chiếc xe là Gunxarư và con đường là thảo nguyên rộng lớn
Bức thư đầu tiên anh viết cho em có "một trò đùa"của Shekhop
Anh tưởng em là Onga, còn anh là Epghenhi cô đơn
Nếu em là Onga, anh sẽ là Epghenhi Onheghin
Em là Acxinhia, anh sẽ là Grigori đấy
Em mà là Natasa, anh đành làm Andrey Bonkonski vậy
Anh sẽ là Puskin để gửi "lời tự thú" tới em
(Tất nhiên lúc ấy em sẽ là Alexandra Ivanovna Oxipova)

Tự vấn - Quang

Cái buồn lẫn vào trong ngày đang tắt
Treo lửng lơ màu đỏ nhuốm chiều tà
Mặt trời xuống như quả cam chín mõm
Đang xa cành chạm khẽ lớp đất nâu...

Có điều gì ấm áp thật sâu
Lòng thật tĩnh,và chờ mong đêm tới
Chiều vắng vẻ, còn hàng cây lặng lẽ
Ngước mắt nhìn dịu bước những tình nhân

Rồi lại thế như thể đã đôi lần
Chút dịu dàng, em hát,chút phân vân
Sau mặt nước,rất gần thôi, trước mặt
Là tình yêu,vô cớ,lúc buồn rầu

Em mỏng manh,bé nhỏ,yếu và gầy
Đường sẽ dài, khi tối,em nghỉ đâu ?
Khi em quên cỏ cây màu xanh ngắt
Quên trái đất còn quay cứ mỗi ngày ?
Những con người trên trái đất xưa nay
Họ khác em trăm ngàn khuôn mặt
Nhưng anh giống khi anh chung nhịp đập
Trái tim yêu nồng ấm thưở ban đầu ?

Anh biết em đang nghĩ gì thật sâu
Biết lặng lẽ hay buồn rầu đâu đó
Và muốn em thôi đừng vờ chim sẻ
Ngượng ngạo cười học hót chẳng nên câu

Em vẫn tin tình yêu như phép màu
Và vẫn khóc không ngại ngần che giấu
Khi đôi lúc em mong đời bình lặng
Không phải buồn vì đau khổ,và yêu.

HN,tháng 8.2002

Khúc ca Tình yêu- Quang

Tình em như con nắng
Rót vào ngày hè vơi
Thời gian rạch đường dài
Trên nỗi niềm yêu dấu
Tình anh như tiếng ve
Sâu trong đêm tịch mịch
Không gian tựa chiếc bình
Giấu cuộc tình trong ấy
Sợ gì ngày hay đêm
Lo gì xa và cách
Trời vẫn xanh xanh nhỉ
Vây chúng mình bốn bên
Khi nào con nắng lên
Là sóng lòng em nhớ
Bên ấy đêm phủ mờ
Nét tay người thương nhớ
Mải theo một dáng hình
Chợt tiếng ve lặng thinh
Là hơi thở anh đấy
Buông trên mắt em đầy
04AM.04.5.2002

Tưởng nhớ Hassid. ( Làm tình 3 )- Hưng

Àng àng
Cú nện thẳng vào lồng ngực
bật tung hai cánh tay anh khổng lồ quấn xiết thân em
Bốn chiều không gian đổ màu lửa
vàng vàng

Bàn chân em thon thon
trắng ngần
chìm sâu trong hang đá tuyệt vọng
Lời nỉ non đăng đắng
đi xa

Mười bẩy nhát kiếm thọc sâu
mời ở lại
nốt lặng
ẩn nốt trầm
Đêm bóp nửa bầu vú trăng
lẩn mất.

----------
Berlin, 16h15" a.D. 21.05.2003. Nhớ đến Hassid, khi chơi tác phẩm Le Capricieue của Elgar.

- Josef Hassid ( 1922-1950 )- violinist người Ba Lan gốc Do Thái. Ông bị bệnh về não- thường xuyên bị quên, mất trí nhớ. Đến khi 19 tuổi thì bệnh trở nên nặng, bị mất hoàn toàn trí nhớ và phải nằm trong bệnh viện suốt phần còn lại cuộc đời, cho đến năm 28 tuổi thì chết vì phẫu thuật không thành công.

Làm tình 1- Hưng

Anh muốn chui vào em
thật sâu thật sâu
Anh muốn chọc thủng em
xoáy thật sâu thật sâu
Anh muốn mình ngập ngụa trong em
thật lâu thật lâu

Rimbaud làm tình với hồn thơ Verlaine thông qua sự tồn tại
Anh làm tình với em thông qua sự tai hại của tư duy
Tư duy của anh chết đói
tìm được em như thấy lại ngàn kiếp thời gian..


17h22 giờ Berlin, 06.05.( nói về Mathematics ).

Làm tình 2 -Hưng

( Tặng c(g)ái đẹp của tôi )

Ta muốn xé tan tất cả
Ta muốn lột truồng em ra

Luồng cảm hứng dâng lên dần từ lòng đất rực cháy
Sự run rẩy
báo
trước
rung
động
nghẹn
ngào

Điệp khúc bắt đầu
tơi tả
Ta run lên từng cơn ngây ngất
Sự kìm nén phình lên căng như cánh cung A-pô-lông
Điệp khúc cuối cùng
cuồng nộ..

Ta nhìn ra cửa sổ
Vệt trắng thẳng đứng giữa hai rèm cửa
bỗng nhoè.


----------------
A.D. 6h55", 19.05.2003, đang nghe Ballades số 1 của Chopin.

Không đề- Hưng


Một ngày kia
bỗng nhiên
tôi căm thù cuộc sống
có ai ở đó
làm ơn
đâm chết tôi
nỗi buồn hiểu rằng nỗi buồn bơ vơ

Khao khát được ôm những khoảng khắc chớp loáng
giật mình
ghê gớm quá
tôi co rúm trong chăn
mồ hôi toát ra từ chăn thấm vào lỗ chân lông lạnh buốt
ngày nào cho tôi
ngày nào cho tương lai

Hôm nay đang định thử một dạng thơ mới nhưng không kịp rồi
trăng sao buồn ngủ rũ rượi
tôi làm sao ném đá xuyên màn đêm đây ??

Khai mở ra
tam giác ngọc bích
tôi vuốt ngang những nếp nhăn trên trán
Đen đặc!

Tôi đã gần đi qua?- Hưng

Tôi đã gần đi qua?
tôi đã gần đi qua
Tôi đã gần đi qua?
tôi đã gần đi qua
Bộ mặt xanh xám
Ánh mắt tối đen
Sự khủng khiếp nằm trong góc khuất xương hàm
Sự kinh hoàng dấu trong chiều sâu mạch máu

Tôi sắp bước qua bình thản và hoảng hốt?
để thấy tự nhiên này tươi sáng ngời ngời
tự hỏi mình một điều không tưởng
tôi là ai

Tôi sắp bước qua hy vọng và thất vọng?
để thấy nhân sinh này tươi sáng ngời ngời
tự hỏi mình một điều không tưởng
ai là tôi


Kẻ dự cuộc chơi.

Không đề- Hưng

Một nửa vầng trăng anh dành cho em
chiều
không mong đợi

Người vũ nữ co bàn chân
trói khoảng khắc cầu vồng đổ xuống

Màn sương lấp lánh trong đêm
báo hiệu
thời gian di chuyển không ngừng

Ơ đâu rồi??

Tương Phản - Hưng

Đỏ và vàng
Trắng và bạc
Tím và chàm
Xanh và lục
Tương phản.

Bão và gió
Tuyết và mưa
Nóng và ấm
Buốt và lạnh
Tương phản.

Đất và đá
Gỗ và tre
Đồng và sắt
Thịt và da
Tương phản.

Sống và hờ hững
Chết và bi lụy
Ước mơ và thiên đường
Người và con người
Tương phản.

Nhớ xanh- Trương Nam Hương

Những mái ngói âm dương
Những mảng tường rêu phong trượt lở
Những gam màu thời gian thách đố
Ngỡ nguyên xưa...
Và cả những gánh gồng lam lũ
Một thời mẹ tôi
Những cây sấu đã thành cổ thụ
Trong ký ức thẳm sâu trong trẻo
Tiếng leng keng tàu điện mơ hồ
Chén nước chè xuýt xoa ngày rét
Hoa sữa muộn mùa thơm thắc thỏm
Ngọn đèn vàng ủng phố khuya
Mưa mỏng thế, lời rao vẫn ướt
Tôi cầm côi cút heo may...
Em bây giờ ở đâu
Phố cổ lạc vào nhốn nhao cao ốc
Mùa đông đường rét hơn rét trước
Tưởng đã cũ đi tưởng đã mới lên
Những mái ngói âm dương cách điệu
Những mảng tường rêu phong giả kiểu
Tưởng đã cũ đi tưởng đã mới lên
Những gam màu thời gian thách đố
Và cả những gánh gồng lam lũ
Tôi về thương hết nỗi xa xanh...

Thơ những ngày xa xứ- Trương Nam Hương

I.

Đêm xa xứ lòng anh quay quắt nhớ
Thèm vu vơ đến cả tiếng côn trùng
Anh lỡ lạc giữa Boston băng giá
Cây bên đường phăng phắc những cành không.

II

Kìa tuyết trắng khỏa nỗi buồn thanh sạch
Anh với Iowa cũng trắng đêm này
Thương một góc quê nhà trắng cát
Tuyết canh cầm như nước mắt trên tay!

III

Trong ảo giác Tháp Đôi (*) sừng sững đó
Những hình nhân nháo nhác phóng ra ngoài
Anh hoảng hốt - giấc mơ mình bén lửa
Đến bây giờ New York vẫn ù tai!

IV

Giá gửi được về cho em chút tuyết
Đêm Iowa tuyết sáng như ngày
Anh nhớ về em không sao ngủ được
Tuyết lẫn vào sợi tóc của anh đây

Thơ viết cho em trắng đêm thao thức
Đêm sáng bên kia, ngày tối bên này
Ta ở cách nhau nửa vòng trái đất
Vẫn tròn đầy thương nhớ một vòng tay!

2-2002
--------------
(*) Twin Tower

Viết tặng những mùa xưa - Trương Nam Hương

Hãy chỉ dùm anh hoa sữa phố nào
Thơm váng vất, nhớ thương nhòe hết cả
Anh quay về hoài niệm giữa chiêm bao
Chợt hoảng hốt cây đến mùa trút lá
Hương hoa sữa phải một lần thơm quá
Bàn tay em ngây dại để anh cầm
Cái nóng ấm suốt mười năm mất ngủ
Sớm nay buồn nghe lạnh nhắc hồi âm.
Hãy chỉ dùm anh quán nhớ xa xăm
Cà phê đắng những vỉa hè Hà Nội
Lời nói yêu em môi thơm kẹo vừng
Hồi hộp trước khi mùa run rẩy đợi.
Chẳng phải mùa đâu em đang run đấy
Phập phồng trăng sau nếp áo đang rằm
Chẳng phải lời đâu kẹo vừng thơm đấy
Chúng ta còn quá trẻ trước trăm năm.
Hãy giữ dùm anh phố cũ rêu phong
Mùa đang rắc những yếu mềm đa cảm
Anh đang khóc cho ngày xưa lãng mạn
Thời hai ta nông nổi đã qua rồi.

Góc cỏ-Trương Nam Hương

Tặng anh Nguyễn Trọng Tạo

Trong im lặng biếc xanh của cỏ
Cơ man gió và vầng trăng
Có nụ hôn lấm mùi mặc cả
Trong im lặng biếc xanh của cỏ
Cơ man nắng và tự do
Có dâng hiến không đòi giá thú
Trong im lặng biếc xanh của cỏ
Cơ man nhớ và cô đơn
Có câu thơ quặn đau sinh nở
Trong im lặng biếc xanh của cỏ
Cơ man quên và vô ơn
Có điếu thuốc vội vàng dụi lửa
Trong im lặng biếc xanh của cỏ
Cơ man bụi và chúng sinh
Có ánh mắt khóc cười khép mở
Trong im lặng biếc xanh của cỏ
Cơ man sương và lá đêm
Có thổn thức đợi mùa... để vỡ!

Hoa bất tử -Trương Nam Hương

Hẳn có ngày người sẽ bỏ ta đi
May mắn quá câu thơ còn ở lại
Núi cô đơn sám hối trăng thề
Rồi câu thơ nguội lạnh bỏ ta đi
Vớt vát mãi chỉ nỗi buồn ở lại
Biển bơ vơ lạc lối buồm về
Cuối cùng buồn cũng lén bỏ ta đi
Hoe hoét nắng hoang hoa chiều cỏ dại
Thơm như không hay biết điều gì
Hình như gió
Ngược tìm năm tháng đấy
Hát dông dài
Hoa bất tử ơi...

Gương mặt đêm- Trương Nam Hương

Gương mặt thánh thiện
Sáng và buồn...
Trước ta - người đàn bà tuổi 40
một lần dang dở
Chiếc ghế cũ, giọt cà phê vỡ
Nụ cười nàng ảo như bóng đêm
Ta cố tìm lời an ủi mới hơn
Bằng câu thơ mỏng manh như số phận
Mà thôi cứ để nàng buồn
Vầng trăng ấy lẻ một niềm hy vọng!
Ta đã đến đời nhau không sớm, muộn
Giản đơn như mọi nhẽ trên đời
Cám ơn Sài Gòn đêm luôn rộng lượng
Cho ái tình thơm ngọt giữa bờ môi
Ta sẽ nói yêu nhau bằng tình yêu mười tám tuổi
Ngỡ chưa ai dang dở - Ngỡ chưa từng...

Người dệt tầm gai - Vi Thùy Linh

Chúng mình ở hai miền
Ngày nào em cũng khóc...
Anh yêu của em ơi
Em yêu anh điên cuồng
Yêu đến tan cả em
Ào tung kí ức
Ngày dài hơn mùa
Em mong mỏi
Em (có lúc) như một tội đồ nông nổi

... Em nghe thấy nhịp cánh êm ái ân
Một làn gió thổi sương thao thác
Đêm run theo tiếng nấc
Về đi anh!
Cài then tiếng khóc của em bằng đôi môi anh
Đưa em vào giấc ngủ nồng nàn, quên đi những đêm chập chờn trĩu nặng
Ngày nối ngày bằng hi vọng
Em là người dệt tầm gai...
Em nhẫn nại chắt chiu từng niềm vui
Nhưng lại gặp rất nhiều nỗi khổ
Truân chuyên đè lên thanh thản
Ôi, sự trái ngược - những sợi tầm gai!
Không kỳ vọng những điều quá lớn lao
Em lặng lẽ dệt hạnh phúc từ nỗi buồn - những sợi tầm gai - không ai nhìn thấy
Gai tầm gai đâm em đau đớn
Em chờ anh mãi...
Tưởng chừng không vượt nổi cái lạnh, em đã khóc trên hai bàn tay trầy xước
Những giọt tâm hồn thấm xót mười ngón tay rớm máu
Ngay cả khi anh làm em buồn thảng thốt
Em vẫn hướng về anh bằng tình yêu trọn vẹn của mình
Dệt tầm gai đến bao giờ
Mỗi ngày dài hơn một mùa
Dệt tầm gai đến bao giờ?
Về đi anh,
Cài then những ngón tay trầy xước của em bằng Anh.

Đôi mắt anh - Vi Thùy Linh


Đắm đuối em
Đôi mắt anh
Mang bình minh và bóng tối
Em đã nhìn thấy quá khứ nặng nề náu trong đó những nỗi buồn, dẫu anh luôn cười
Tiếng cười vang như gió đại dương thổi qua núi đá

Vũ trụ có lỗ đen bí ẩn
Đôi mắt là lỗ đen của Vũ trụ - Người
Khi hôn mắt anh, mắt trong mắt anh
Em nhìn thấy sự vận động của thế giới từ những hạt mầm còn nằm trong ngấn nước.

Khi nằm nơi anh,
Em như ở trên hòn đảo bình yên của cuộc đời mình.
Khi áp vào tai anh,
Em nghe thấy muôn tiếng sóng vỗ về miên man, như áp con ốc biển
Khi em hòa trong toàn vẹn anh,
Em đã vén được bức màn bí ẩn về sự sống…

Và em biết
Với tình yêu của em
Anh có thể ngẩng cao, trở thành chính anh
Mặt trời - cuộn len màu lửa đang xổ tung triệu sợi
Gió thổi rối những sợi len nắng đan nhau đan chúng ta.
Giữa những trật tự và rối loạn sinh động,
Nỗi buồn lại bùng lên
Ngày mai là một huyền viễn

Trái đất vẫn xoay quanh những chiếc giường
Hãy tin ngày mai trong sự ngây ngất
Phản chiếu chúng ta, đám cỏ mọc từ dậy thì tới lúc chết
Hãy cứ tin ở huyền viễn, dẫu trí óc ta lẫn lộn những vô định, mô phỏng
Trong cả cơn thịnh nộ khiến ánh sáng rớm tím hóa sứ thành những cánh hoa

Em tin ở ngày mai của đôi ta
Khi đôi mắt anh nhìn thấy trong mắt em những đứa bé chưa được sinh ra và hoan hỉ gọi
Không còn biết một chấn động nào hơn
Anh xoáy vào em
Cơn lốc.

Thiếu phụ và con đường - Vi Thùy Linh

Tự nhủ không thể yêu ai nữa
Người đàn bà sống một mình, vừa muốn quên, vừa mong ngóng
Chị cố tránh con đường xưa…
Lại đêm…
Lại đêm…

Lại một giao thừa mùa xuân hực nhựa
Để mặc những người đàn ông đến và đi, ngoài cánh cửa
Mười bảy đêm giao thừa đi qua…
Rồi lịch cũng không muốn xé
Tờ lịch lẻ loi đến đầu giường, như lá bùa sã cánh
Chị nhặt lên,
dán lại
đêm...

Lại một giao thừa nữa đi qua, bằng tốc độ bằng số năm sống của mình, bằng số tuổi khi chị gặp anh
Người đàn bà hổn hển lao về con đường bấy lâu chị tránh
Tiếng gọi cứ sôi lên không dứt
"Anh cần em, hãy trả lời anh!" - Không phải anh! Mà là người đã đứng 18 giao thừa bên cánh cửa

Vẫn đứng đúng chỗ hẹn trên con đường cũ
Thiếu phụ đưa bàn tay phải ra trước mặt
Nhìn vào đường tình duyên đầy nhánh ngang chồng chéo và đứt đoạn:
"Anh có đi hết con đường này không?".

Những đối lập- Vi Thùy Linh

Bố
Mặt trời nóng rực và ồn ã
Con muốn gần… lại sợ... tan ra…
Mẹ
Mặt trăng xa
Con ngần ngại cận kề
Con
Vì sao lạc giữa
Lớn lên và sáng bằng nước mắt
Bầu trời không ngừng bão tố
Sấm, sét, chớp rạch đầy những cánh sao mảnh dẻ của con
Con cố vươn cánh sáng hơn những ngôi sao chi chít kia, để nối gần bố mẹ
Con muốn mình lớn thật nhanh để đối mặt với mọi cuộc đời, nhưng không là mặt trời - mặt trăng như bố mẹ
Con yêu một người lau khô mắt cho con, bằng đôi cánh cứng nước mắt của anh
Anh ấy yêu con, nhưng buộc phải tìm ngôi sao khác!(?)
Không biết lạc vào đâu
Con
Rơi
Xuống
Dòng sông đỏ đang chuyển dịch vào bóng những vì sao
Đêm, sông cũng không ngớt sóng
Từng cánh sao ướt sáng dần chìm, con chỉ ước mình bé thơ, khi hiểu những điều lớn lao chẳng làm vơi đi bất hạnh mỗi đời người
Nước sông mặn xót, đầy sinh vật muốn tấn công
Những cánh sao lại rướn lên mặt nước
Hỡi những dòng sông!
Tại sao nước mặn chiếm ba phần tư trái đất?
Tại sao con người lại ít cười hơn khóc.

Từ phía ngày nắng tắt - Vi Thùy Linh:::

Nơi em ở là phía ngày nắng tắt
Nỗi buồn nhiều như gió
Em ước được thả lên trời như bóng bay…
…Gió vẫn thổi, buồn phiền không mất nổi
Chỉ còn phía anh thôi
Em không nhớ đã gặp anh bao lần, bất kể khi nắng còn hay đã tắt
Để rồi đêm nay
Em cay đắng khi anh đẩy em bằng ánh mắt!
Ánh mắt anh - không - bay - được
Lòng em vỡ
Vỡ vào đêm chỉ thiếu một tháng trăng em tròn 19 tuổi
Em không nhớ đã thả bao nhiêu nỗi buồn buộc bằng tóc rụng
Tóc mỗi năm một mỏng
Em tức tưởi trở về khoảng trời bóng đỏ
Bóng chèn nhau
vỡ
Lòng em
vỡ
Em lầm lũi lại đến trước nhà anh nhặt xác nỗi buồn, đốt lên thành lửa
Rồi đi
Sau lưng em ngày nắng tắt.

Kỷ vật cho em- Phạm Duy

Lời Linh Phương

Em hỏi anh, em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về.
Anh trở lại có thể bằng chiến thắng Pleime,
Hay Đức Cơ, Đồng Xoài, Bình Giã,
Anh trở về anh trở về hàng cây nghiêng ngả
Anh trở về, có khi là hòm gỗ cài hoa,
Anh trở về trên chiếc băng ca
Trên trực thăng sơn màu tang trắng.

Em hỏi anh, em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời xin trả lời mai mốt anh về.
Anh trở về chiều hoang trốn nắng
Poncho buồn liệm kín hồn anh
Anh trở về bờ tóc em xanh
Chít khăn sô lên đầu vội vã.. Em ơi!

Em hỏi anh. Em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về
Anh trở lại với kỷ vật viên đạn đồng đen
Em sang sông cho làm kỷ niệm
Anh trở về anh trở về trên đôi nạng gỗ
Anh trở về, anh trở về bại tướng cụt chân.
Em một chiều dạo phố mùa Xuân,
Bên nguời yêu tật nguyền chai đá.

Em hỏi anh, em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về
Anh trở về nhìn nhau xa lạ
Anhh trở về dang dở đời em
Ta nhìn nhau ánh mắt chưa quen
Cố quên đi một lần trăn trối... Em ơi!
Em hỏi anh em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về.....

Bất chợt- Nguyễn Duy

Người con gái chợt qua đường
áo em mong mỏng màn sương núi đồi

Chợt rơi lại một nụ cười
và ... sương rười rượi một trời phía sau

Ðem nhan sắc tặng cho nhau
em giăng cái đẹp ngang cầu ban mai

Chả riêng ta ... chả riêng ai
để heo hút gió thở dài trên cây

Sớm nay ra ngõ gặp may
ước chi ... mai lại người này đi qua ...

Muà xuân, 1987

Ca dao vọng về- Nguyễn Duy

Chờ em từ bấy tới giờ
lại làm ra vẻ tình cờ qua đây
tình cờ gió thổi lá bay
hóa ra đã hẹn từ ngày chưa quen


2.
Chao ... đêm đẹp biết chừng nào
vẫn xin em chớ làm sao giữa trời
sáng hoài mà chẳng có đôi
đẹp như trăng cũng lẻ loi khuyết tròn


3.
Bảo rằng nói một lời đi
lại thôi ... nào đã có gì với nhau
nhùng nhằng những chuyện chi đâu
gần xa như bạn như bầu thế thôi


4.
Ngả bàn tay nhớ bàn tay
hương thơm buổi ấy thoáng bay trở về
nói nhiều cũng chỉ mình nghe
nhớ nhau mình lại vuốt ve tay mình...

Một góc chiều Hà Nội- Nguyễn Duy

Hồ gươm xanh màu xanh cổ tích
Con rùa vàng gửi bóng ở trên mây
Cây si mọc chúc cành xuống nước
Thê húc cong cong một nét lông mày

Tóc em dài cho ta nhìn thấy gió
Áo em bay cho mờ tỏ thân hình
Em sâu sắc như kinh thành cổ kính
Gốc si già da mốc ngói rêu xanh

Em nhẹ nhõm đi về trong phố cũ
Tường nhà lở vôi cửa gỗ bức bàn
Ta lặn lội như một thằng ăn trộm
Nơm nớp lo mình bị bắt quả tang

Lần lửa mãi thế là ta lỡ dại
để dành thành mất cắp cả tình yêu
Thế là ta mồ côi em mãi mãi
Cái vu vơ chết đuối dưới sương chiều

Cửa gỗ cài then....bóng em mất hút
Xe cúp đã thay cho ngựa tía võng điều
Ta trở lại gốc si già...và làm lại
Làm thơ tình tặng những lứa đang yêu....

Mùa hạ,1986

Nhìn từ xa Tổ Quốc- Nguyễn Duy

Ðối diện ngọn đèn
trang giấy trắng như xeo bằng ánh sáng
đêm bắc bán cầu vần vũ trắng
nơm nớp ai rình sau lưng ta
nhủ mình bình tâm nhìn về quê nhà
xa vắng
núi và sông
và vết rạn địa tầng
nhắm mắt lại mà nhìn
thăm thẳm
yêu và đau
quằn quại bi hùng
dù ở đâu vẫn Tổ Quốc trong lòng
cột biên giới đóng từ thương đến nhớ
ngọn đèn sáng trắng nóng mắt quá
ai cứ sau mình lẩn quất như ma


Ai?
im lặng!
Ai?
cái bóng!
Ai?
xin chào người anh hùng bất lực dài ngoẵng
bóng máu bầm đen sóng soải nền nhà
thôi thì ta quay lại
chuyện trò cùng cái bóng máu mê ta
có một thời ta mê hát đồng ca
chân thành và say đắm
Ta là ta mà ta vẫn là ta


vâng - đã có một thời hùng vĩ lắm
hùng vĩ đau thương, hùng vĩ máu xương


mắt người chết trừng trừng không chịu nhắm
vâng - một thời không thể nào phủ nhận
tất cả trôi xuôi - cấm lội ngược dòng
thần tượng giả xèo xèo phi hành mỡ
ợ lên nhồn nhột cả tim gan
Ta đã xuyên suốt cuộc chiến tranh
nỗi day dứt khôn nguôi còn sạn gót chân
nhói dài mỗi bước


Ai?
không ai!
vết bầm đen đấm ngực
xứ sở nhân tình
sao thật lắm thương binh đi kiếm ăn đủ kiểu
nạng gỗ khua rỗ mặt đường làng
Mẹ liệt sỹ gọi con đội mồ lên đi kiện
ma cụt đầu phục kích nhà quan


Ai?
không ai!
vết bầm đen quều quào giơ tay
xứ sở từ bi sao thật lắm thứ ma
ma quái - ma cô - ma tà - ma mãnh.
quỷ nhập tràng xiêu vẹo những hình hài
đêm huyễn hoặc
dựng tóc gáy thấy lòng toang hoác
mắt ai xanh lè lạnh toát lửa ma chơi


Ai?
không ai!
vết bầm đen ngửa mặt lên trời
xứ sở linh thiêng
sao thật lắm đình chùa làm kho hợp tác
đánh quả tù mù trấn lột cả thần linh
giấy rách mất lề
Tượng Phật khóc, Ðức tin lưu lạc
thiện - ác nhập nhằng
công lý nổi lênh phênh


Ai?
không ai
vệt bầm đen tọa thiền
xứ sở thông minh
sao thật lắm trẻ con thất học
lắm ngôi trường xơ xác đến tang thương
tuổi thơ oằn vai mồ hôi, nước mắt
tuổi thơ oằn lưng xuống chiếc bơm xe đạp
tuổi thơ bay như lá ngã tư đường
bịt mắt bắt dê đâu cũng đụng thần đồng
mở mắt... bóng nhân tài thất thểu


Ai?
không ai
vết bầm đen cúi đầu lặng thinh
xứ sở thật thà sao thật lắm thứ điếm
điếm biệt thự - điếm chợ - điếm vườn.
điếm cấp thấp bán trôn nuôi miệng
điếm cấp cao bán miệng nuôi trôn
vật giá tăng
vì hạ giá linh hồn


Ai?
không ai
vết bầm đen vò tai
xứ sở cần cù
sao thật lắm Lãn Ông
lắm mẹo lãn công
giả vờ lĩnh lương
giả vờ làm việc
tội lỗi dửng dưng
lạnh lùng gian ác vặt
đạo chích thành tôn giáo phổ thông
ào ạt xuống đường các tập đoàn quân buôn
buôn hàng lậu - buôn quan - buôn thánh thần buôn tuốt
quyền lực bày ra đấu giá trước công đường


Ai?
không ai
vết bầm đen nhún vai
xứ sở bao dung
sao thật lắm thần dân lìa xứ
lắm cuộc chia ly toe toét cười
mặc kệ cỏ hoang cánh đồng gái góa
chen nhau sang nước người làm thuê
biển Thái Bình bồng bềnh thuyền định mệnh
nhắm mắt đưa chân không hẹn ngày về


Ai?
không ai
vết bầm đen rứt tóc
xứ sở kỷ cương
sao thật lắm vua
vua mánh - vua lừa - vua chôm - vua chỉa
vua không ngai - vua choai choai - vua nhỏ
lãnh chúa xứ quân san sát vùng cát cứ
lúc nhúc cường hào đầu trâu mặt ngựa
luật pháp như đùa - như có - như không
một người đi chật cả con đường


Ai?
không ai
vết bầm đen gập vuông thước thợ
?.?.?.


Ai? Ai? Ai?
không ai
vết bầm đen còng còng dấu hỏi
thôi thì ta trở về
còn trang giấy trắng tinh chưa băng hoại
còn chút gì le lói ở trong lòng
đôi khi nổi máu lên đồng
hồn thoát xác
rũ ruột gan ra đếm
chích một giọt máu đem xét nghiệm
tý trí thức - tý thợ cầy - tý điếm
tý con buôn - tý cán bộ - tý thằng hề
Phật và Ma mỗi thứ tý ty
khốn nạn thân nhau
nặng kiếp phân thân mặt nạ
thì lột mặt nạ đi - lần lữa mãi mà chi
dù dối nữa cũng không lừa được nữa
khôn và ngu cũng có tính mức độ
bụng dạ cồn cào bất ổn làm sao
miếng quá độ nuốt vội vàng sống sít
mất vệ sinh bội thực tự hào

sự thật hôn mê - ngộ độc tự hào
bệnh và tật bao nhiêu năm ủ lại
biết thế nhưng mà biết làm thế nào
chả lẽ bây giờ bắc thang chửi bới
thấy chửi bới nhẹ gian nanh cơ hội
chả lẽ bốc thang cỏ khô nhai lại
lạy ông cơ chế, lạy bà tư duy
xin đừng hót những điều chim chóc mãi
đừng lớn lời khi dân lành ốm đói
vẫn còng làm cho thẳng lưng ăn
đổi mới thật hay giả vờ đổi mới?
máu nhiễm trùng ta có thể thay chăng?
thật đáng sợ ai không có ai thương
càng đáng sợ không còn ai ghét
ngày càng hiếm hoi câu thơ tuẫn tiết


Ta là gì?
ta cần thiết cho ai?
có thể ta không tin ai đó
dù có sao vẫn tin ở con người


dù có sao đừng khoanh tay
khủng khiếp thay ngoảnh mặt bó gối
cái tốt nhiều hơn sao cái xấu mạnh hơn?
những người tốt đang cần liên hiệp lại
dù có sao
vẫn Tổ Quốc trong lòng
mạch tâm linh trong sạch vô ngần
còn thơ còn dân


Ta là dân : vậy thì ta tồn tại
giọt từng giọt
nặng nhọc
nặng nhọc thay
dù có sao
đừng thở dài
còn da lông mọc còn chồi nảy cây

Moscow
5.1988

Một thân cây, một tàng lá, một bông hoa- Hoàng Phủ Ngọc Tường

1.
Em, chắc em sẽ không quên
Gốc sấu già đỗ bóng dài trên mặt cỏ
Anh đứng chờ em ở đó
Đêm ấy mưa bay trên hồ Gươm
Khuôn mặt em nghiêng gần
Anh nhìn rất lâu trong đôi mắt
Để anh hiểu một điều gì có thật
Có phải mùa thu đeo cho em hoa tai
Mà giọt mưa ngâu lấp lánh hoài trên những sợi tóc mai

Em, lứa tuổi chúng mình
Trong từng ngày đất nước gian lao
Trên vầng trán bạn bè
Ta rất dễ nhận ra nhau
Em thân thiết từ lần đầu gặp gỡ
Như đất nước anh không hề xa lạ
Như Hà Nội anh chưa về bao giờ
Từ những năm ở một cánh rừng xa
Trong tim anh
Đã in bóng Tháp Rùa rất cổ

2.
Chắc em sẽ không quên
Dù chúng mình chỉ về những ngày rất vội
Hà Nội- phố dài- mái ngói
Và màu lá xanh như ngọc trên đầu

Chắc em nhớ hoài
Cây liễu xưa vẫn đứng bên hồ
Như một bóng người Hy Lạp cổ
Trên thân hình vạm vỡ
Nỗi trầm tư mơ mộng nghìn năm
Mùa hè là con chim ăn trái xanh
Làm rụng sấu xuống mặt đường im lặng
Cây cơm nguội ửng vàng nhớ nắng
Những phố bàng đông đúc trẻ con

Anh đã qua những thành phố biếc xanh
Thành phố đường me lá nhỏ rung rinh
Thành phố tóc thề áo trắng
Thành phố đứng bên hồ trầm lặng
Giữa đồi thông mặc áo sương mù
Những nơi đó anh lớn lên
Những năm còn trẻ
Ôi những năm không yên
Có nhiều khi anh lặng nhìn một ngọn lá xanh bên đường
Chợt sững sờ muốn khóc
Như trong anh một cái gì đã mất

Thế đấy, nhưng có bao giờ, bao giờ
Như giữa lòng Hà Nội chiều nay
Anh đưa em đi dưới những hàng cây
Mà bống thấy lòng mình yên tĩnh quá
Nỗi yên như điều kỳ lạ
Ngỡ lòng anh chưa có bao giờ.

Em, có lẽ nào anh quên
Lẽ nào anh không thấy
Đống gạch vỡ phố Khâm Thiên
Chim sẻ làm tổ trên đầu hồi lửa cháy
Và rất gần anh mái tóc em
Chừng cũng chưa nguôi mùi lửa đạn
Còn cả đấy, đâu đã là dĩ vãng
Nhưng có điều gì rất đỗi lớn lao
Trên tất cả dấu bom lửa
Trên cả hạnh phúc chiều nay anh có
Là sự sống bền lâu
Là nỗi yên kỳ diệu ấy
Là Hà Nội một nghìn năm còn rất trẻ
Là ngàn lá xanh như vầng sáng chẳng thay màu


3.
Chùm hoa sữa đầu mùa
Toả một vùng hương ấm
Xôn xao trong lòng anh
Như mùa thu nhạy cảm

Nghe hương bay từ xa
Biết một chùm hoa vắng
Những ngày sắp đi xa
Hiểu lòng em thầm lặng

Cho ước mong mai sau
Đời đơm hoa kết nụ
Xoã làn tóc ban đầu
Hương bay đầy mái phố
Giữ lâu trong tóc em mùi hoa sữa thơm nồng đêm khuya
Góp lòng ta cho những người Hà Nội chưa về

4.
Hoa nở trên lá
Lá xanh trên cây
Cây chạy dài thành con đường
Con đường này nối những con đường khác
Từ chỗ này
Ta đi tới những miền đất nước
Có tình yêu nào dừng lại
Tình yêu mở tới những chân trời
Có con đường nào cho ta yên nghỉ
Đường đưa ta đi giữa cuộc đời

Mai giã từ Hà Nội
Chắc em sẽ không quên
Gốc sấu già, tàng lá xanh
và mùa hoa sữa đầu tiên

Mai giã từ Hà Nội
Ta về miền nắng chói
Nhưng có bóng im nào che đời ta mát hơn
Một không gian xanh biếc giữa tâm hồn

Cỏ, chim sẻ và châu chấu- Hoàng Phủ Ngọc Tường


Có nhiều khi tôi quá buồn
Tôi ước mong về ngồi dưới cội cây xưa
Em có nhắn điều gì theo lá rụng
Ký ức nào khẽ động vai tôi

Dáng ai như tôi đi qua cánh đồng
Thu nhặt lại mình trên ngọn gió
Giống như con chim sẻ nọ
Thu về từng cọng vàng khô

2.
Có nhiều khi tôi quá buồn
Tôi ước mong chung quanh chỗ tôi ngồi
Mọc lên thật nhiều cây cỏ
Cây xấu xỉ đau gì mà rủ lá
Tôi gập người trên bóng tôi

Không nghe tiếng ai nói cười
Tôi còn ngồi chi đây một mình
Cắn móng tay từng ký ức mong manh
Giống như con châu chấu nọ
Gặm hoài lá cỏ xanh.

Không đề gửi mùa đông- Thảo Phương

Dường như ai đi ngang cửa
Hay là ngọn gió mải chơi

Chút nắng vàng thu se nhẹ
Chiều nay -
Cũng bỏ ta rồi

Làm sao về được mùa đông
Chiều thu - cây cầu
Đã gãy...

Lá vàng chìm bến thời gian
Đàn cá - im lìm - không quẫy

Ừ, thôi...
Mình ra khép cửa -
Vờ như mùa đông đang về

Yêu Hà Nội- Thái Thăng Long

Ta mơ thấy em ở nơi kia xa lắm
Có một Hà Nội ngây ngất nắng
Có một Hà Nội run run heo may
Có một Hà Nội hoa đào tươi hồng rạng rỡ
Có một Hà Nội ngàn năm dấu ngựa
Có một Hà Nội Bích Câu, Quốc Tử Giám... Thiêng liêng
Có một Hà Nội lặng lẽ chiều Tây Hồ sương khói
Có một Hà Nội lá sấu rắc vàng đường Điện Biên
Có một Hà Nội vắng em
Vắng em bên anh tinh quái
Có một Hà Nội lạnh giá đường Giảng Võ
Có một Hà Nội làng hoa Ngọc Hà và em đứng đó
Chầm chậm trở về trong mỗi giấc mơ
Chầm chậm đến với những câu thơ
Chầm chậm đời mình cho ngày xuân tới
Và anh
Tình yêu Hà Nội lại theo về...

Viên xúc xắc mùa thu- Hoàng Nhuận Cầm


Tình yêu đến trong đời không báo động
Trái tim anh chưa lỗi hẹn bao giờ
Viên xúc xắc mùa thu trong cỏ
Mắt anh nhìn sáu mặt bão mưa giăng

Anh đi qua những thành phố bọc vàng
Những thị trấn mẹ ôm con trên cỏ
Qua ánh nắng bảy màu, qua ngọn đèn hạt đỗ
Qua bao cuộc đời tan vỡ lại hồi sinh

Anh đi qua những đôi mắt lặng thinh
Những đôi mắt nhìn anh như họng súng
Anh đi qua tổ chim non mới dựng
Qua tro tàn thành quách mấy triệu năm

Anh đi qua tất cả mối tình câm
Mối tình nói, rồi mối tình bỏ dở
Đôi tay kẻ ăn xin, đôi môi hồng trẻ nhỏ
Đất nước đau buồn chưa hết, Mỵ Châu ơi!

Lông ngỗng bay như số phận giữa trời
Trọng Thủy đứng suốt đời không hết lạ
Vệt lông ngỗng con đường tình trắng xóa
Có ai hay thăm thẳm giếng không cùng

Nhưng chính anh không hay số phận lại điệp trùng
Khi mở mắt Mỵ Châu
em ngồi đó
Toa thứ ba ôm cặp ai nức nở
Suốt đời anh mang tội với con tàu

Sẽ tan đi những thành phố bảy màu
Đôi trái cấm trong vườn đời em, anh làm vỡ
Những giọt mực thứ ba
em ơi không thể lỡ
Xin trải lòng ta đón chấm xanh rơi

Giọt mực em thong thả đến trong đời
Không giấu được trong lòng tay nhỏ bé
Viên xúc xắc xoay tròn trong gió xé
Sáu mặt đời lắc cắc tiếng thơ anh

Saturday, February 12, 2005

Những Con Mắt Trần Gian - Trịnh Công Sơn

Những con mắt tình nhân
Nuôi ta biết nồng nàn
Những con mắt thù hận
Cho ta đời lạnh câm
Những mắt biếc cỏ non
Xanh cây trái địa đàn g
Những con mắt bạc tình
Cháy tan ngày thần tiên
Ngày ra đi với gió
Ta nghe tình đổi mùa
Rừng Đông rơi chiếc lá
Ta cười với âm u
Trên quê hương còn lại
Ta đi qua nửa đời
Chưa thấy được ngày vui
Đường trần rồi khăn gói
Mai kia chào cuộc đời
Nghìn trùng con gió bay
Những con mắt trần gian
Xin nuôi vết nhục nhằn
Những con mắt muộn phiền
Xin cấy lại niềm tin
Những con mắt cuồng thắm
Xin tươi sáng một lần
Cho con mắt người tình
Ấm như lời hỏi han ...

Nhìn lại nhau có mắt lo âu
Xin gỗ về muồng yêu dấu
Nhìn lại nhau che những cơn đau
Tình dưới bóng ... ngọt ngào ...

Như Một Lời Chia Tay - Trịnh Công Sơn

Những hẹn hò từ nay khép lại
Thân nhẹ nhàng như mây
Chút nắng vàng giờ đây cũng vội
Khép lại từng đêm vui

Đường quen lối từng sớm chiều mong
Bàn chân xưa qua đây ngại ngần
Làm sao biết từng nỗi đời riêng
Để yêu thêm yêu cho nồng nàn

Có nụ hồng ngày xưa rớt lại
Bên cạnh đời tôi đây
Có chút tình thoảng như gió vội
Tôi chợt nhìn ra tôi

Muốn một lần tạ ơn với đời
Chút mặn nồng cho tôi
Có những lần nằm nghe tiếng cười
Nhưng chỉ là mơ thôi

Tình như nắng vội tắt chiều hôm
Tình không xa nhưng không thật gần
Tình như đá hoài nỗi chờ mong
Tình vu vơ cho ta muộn phiền

Tiếng thì thầm từng đêm nhớ lại
Ngỡ chỉ là cơn say
Đóa hoa vàng mỏng manh cuối trời
Như một lời chia tay

Friday, February 11, 2005

Mỗi Ngày Tôi Chọn Một Niềm Vui- Trịnh Công Sơn

Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Chọn những bông hoa và những nụ cười
Tôi nhặt gió trời mời em giữ lấy
Để mắt em cười tựa lá bay

Mỗi ngày tôi chọn đường mình đi
Đường đến anh em đường đến bạn bè
Tôi đợi em về bàn chân quen quá
Thảm lá me vàng lại bước qua

Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi

Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Cùng với anh em tìm đến mọi người
Tôi chọn nơi này cùng nhau ca hát
Để thấy tiếng cười rộn rã bay

Mỗi ngày tôi chọn một lần thôi
Chọn tiếng ru con nhẹ bước vào đời
Tôi chọn nắng đầy, chọn cơn mưa tới
Để lúa reo mừng tựa vẫy tay

Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi

Mỗi ngày tôi chọn ngồi thật yên
Nhìn rõ quê hương, ngồi nghĩ lại mình
Tôi chợt biết rằng vì sao tôi sống
Vì đất nước cần một trái tim !

Đóa Hoa Vô Thường - Trịnh Công Sơn

Tìm em tôi tìm mình hạc xương mai
Tìm trên non ngàn một cành hoa khôi
Nụ cười mong manh, một hồn yếu đuối
Một bờ môi thơm, một hồn giấy mới
Tìm em tôi tìm, nhủ lòng tôi ơi
Tìm đêm chưa từng, tìm ngày tinh khôi
Tìm chim trong đàn ngậm hạt sương bay
Tìm lại trên sông những dấu hài

Tìm em xa gần, đất trời rộn ràng
Tìm trong sương hồng, trong chiều bạc mệnh
Trăng tàn nguyệt tận chưa từng tuyệt vọng đâu em
Tìm trong vô thường có đôi dòng kinh, sấm bay rền vang
Bỗng tôi thấy em dưới chân cội nguồn
Tôi mời em về đêm gội mưa trong
Em ngồi bốn bề thơm ngát hương trầm
Trong vườn mưa tạnh, tiếng nhạc hân hoan
Trăng vàng khai hội một đóa hoa quỳnh

Từ nay tôi đã có người
Có em đi đứng bên đời líu lo
Từ nay tôi đã có tình
Có em yêu dấu lẫy lừng nói thưa
Từ em tôi đã đắp bồi
Có tôi trong dáng em ngồi trước sân

Mùa đông cho em nỗi buồn
Chiều em ra đứng hát kinh đầu sông
Tàn đông con nước kéo lên
Chút tình mới chớm đã viên thành

Từ nay anh đã có nàng
Biết ơn sông núi đáp đền tiếng ca
Mùa xuân trên những mái nhà
Có con chim hót tên là ái - ân

Sen hồng một nụ, em ngồi một thuở
Một thuở yêu nhau có vui cùng sầu
Từ rạng đông cao đến đêm ngọt ngào
Sen hồng một độ, em hồng một thuở xuân xanh
Sen buồn một mình
Em buồn đền trọn mối tình

Một chiều em đứng cuối sông
Gió mùa Thu rất ân cần
Chở lời kinh đến núi non
Những lời tình em trối trăn
Một thời yêu dấu đã qua
Gót hồng em muốn quay về
Dù trần gian có xót xa
Cũng đành về với quê nhà

Từ đó trong vườn khuya
Ôi áo xưa em là
Một chút mây phù du
Đã thoáng qua đời ta
Từ đó trong hồn ta
Ôi tiếng chuông não nề
Ngựa hí vang rừng xa
Vọng suốt đất trời kia
Từ đó ta ngồi mê
Để thấy trên đường xa
Một chuyến xe tựa như
Vừa đến nơi chia lìa


Từ đó ta nằm đau
Ôi núi cũng như đèo
Một chút vô thường theo
Từng phút cao giờ sâu
Từ đó hoa là em
Một sớm kia rất hồng
Nở hết trong hoàng hôn
Đợi gió vô thường lên
Từ đó em là sương
Rụng mát trong bình minh
Từ đó ta là đêm
Nở đóa hoa vô thường ...


Cuối Cùng Cho Một Tình Yêu- Trịnh Công Sơn

Ừ thôi em về, chiều mưa giông tới
Bây giờ anh vui, hai bàn tay đói
Bây giờ anh vui, hai bàn chân mỏi
Thời gian nơi đây

Bây giờ anh vui, một linh hồn rỗi
Tình yêu xứ này
Một lần yêu thương, một đời bão nổi
Giã từ giã từ.
Chiều mưa giông tới em ơi em ơi

Sầu thôi xuống đầy, làm sao em nhớ
Mưa ngoài sông bay, lời ca anh nhỏ, nỗi lòng anh đầy
Sầu thôi thôi đầy
Sầu thôi xuống....đầy.

Đêm Thấy Ta Là Thác Đổ - Trịnh Công Sơn

Một đêm bước chân về gác nhỏ
Chợt nhớ đóa hoa Tường Vi
Bàn tay ngắt hoa từ phố nọ
Giờ đây đã quên vườn xưa
Một hôm bước qua thành phố lạ
Thành phố đã đi ngủ trưa
Đời ta có khi tựa lá cỏ
Ngồi hát ca rất tự do
Nhiều khi bỗng như trẻ nhớ nhà
Từ những phố xưa tôi về
Ngày xuân bước chân người rất nhẹ
Mùa xuân đã qua bao giờ
Nhiều đêm thấy ta là thác đổ
Tỉnh ra có khi còn nghe

Một hôm bước chân về giữa chợ
Chợt thấy vui như trẻ thơ
Đời ta có khi là đóm lửa
Một hôm nhóm trong vườn khuya
Vườn khuya đóa hoa nào mới nở
Đời tôi có ai vừa qua
Nhiều khi thấy trăm nghìn nấm mộ
Tôi nghĩ quanh đây hồ như
Đời ta hết mang điều mới lạ
Tôi đã sống rất ơ hờ
Lòng tôi có đôi lần khép cửa
Rồi bên vết thương tôi quì
Vì em đã mang lời khấn nhỏ
Bỏ tôi đứng bên đời kia

Dạ khúc - Hoàng Phủ Ngọc Tường

Có một buổi chiều nào như chiều xưa
Anh về trên cát nóng
Đường dài vành môi khát bỏng
Em đến dịu dàng như một cơn mưa

Có buổi chiều nào như chiều qua
Lòng tràn đầy thương mến
Mang cả xuân thì em đến
Thắm nồng như một bông hoa

Có buổi chiều nào người bỏ vui chơi
Cho tôi chiếc hôn nồng cháy
Nỗi đau bắt đầu từ đấy
Ngọt ngào như trái nho tươi.

Có buổi chiều nào mộng mị vây quanh
Nửa vành mi cong hờn dỗi
Em xõa muộn sầu trên gối
Rối bời như mớ tơ xanh

Có buổi chiều nào hình như chưa nguôi
Vầng trăng sáng màu vĩnh viễn
Em có lời thề dâng hiến
Cho anh trọn một đời người

Có buổi nào như chiều nay
Căn phòng anh bóng tối dâng đầy
Anh lặng thầm như là cái bóng
Hoa tàn một mình mà em không hay

Sonnet tình yêu - Gamzatov

I
Trên trái đất đường đi không kể xiết
Ðường dài lâu, gian khổ cũng rất nhiều.
Nhưng anh hiểu: khó và dài hơn hết
Là con đường ta vẫn gọi tình yêu.

ừ thì biết là đường tình không ngắn,
Nhưng không ai thiếu nó sống yên lành.
ừ thì biết là khó khăn vô tận,
Nhưng lại đầy cám dỗ, cuốn lòng anh.

Anh cứ nghĩ rằng anh, thật lạ,
Chỉ trẻ khi đi trên vĩnh cửu đường này.
Anh từng vấp, đã, đang và sẽ ngã,
Nhưng ngã rồi lại dậy, bước đi ngay.

Và anh chắc không bao giờ lạc lối,
Vì phía trước là em, là tay em vẫy gọi.

II

Có thể nói tình yêu là trường học,
Nơi không phải ai muốn học, cứ vào,
Nơi thầy giáo là nụ cười, tiếng khóc,
Bắt học trò làm việc khắt khe sao !

Tôi đã học nhiều sách hay và hiểm,
Học càng lâu, càng thấy rõ một điều:
Khó có thể thành công nhờ kinh nghiệm.
Của những người thất bại với tình yêu.

Tôi cố học nhưng không vào, trầy trật,
Thường vấp đau, thi trượt, nợ bài,
Thường phạm những sai lầm nghiêm trọng
nhất,
Lý luận, thực hành không sắc sảo, thường
sai...

Thành ra tôi hầu như không tiến bộ
Dù đã học suốt đời trong nhà trường dó.

Thái Bá Tân dịch

Không đề - Olga Bergholtz

Rồi những người từng chửi bới, ngợi khen,
Rồi những người từng yêu mến, hờn ghen
Đều buồn bã đến mồ tôi vĩnh biệt
Mỗi người ném một hòn đất xuống huyệt
Cú ném cuối cùng của những bàn tay.
Nhưng riêng anh xin đừng đến nơi này
Anh một thủa từng tặng tôi trời đất
Từng cho tôi khổ đau và hạnh phúc
Không, dẫu chết đi rồi, tôi cũng chẳng cần đâu
Chút ân huệ cuối cùng tay anh đem trao
Hãy để nỗi đau cho người sống
Tôi muốn mình tốt nhất chìm xuống
Trong những lo âu, bực bội, lỗi lầm
Trong những điều trống trải, tối tăm.

Trái tim bị mất- Karl Marx


Một lần tôi dạo chơi
Trên bờ xa biển bạc
Vô tình tôi bỏ mất
Tim mình trong cát sâu.

Gặp ai dù ở đâu
Tôi cũng đều dò hỏi
Và ai ai cũng nói
Em đã dấu tim tôi?

Với tình yêu lứa đôi
Và tấm lòng chung thuỷ
Tôi nghĩ rằng không thể
ngực thiếu một trái tim!

Cho nên, xin để em
Mang trái tim tôi đó
Còn tim em thắm đỏ
Trao tôi làm của riêng

(Trần Dương dịch)

Yên Lặng - E.Evtushenko


Anh và em cổ xưa như biển cả
Biển dịu dàng ru ngủ vỗ về ta
Anh và em cổ xưa như nỗi khổ
Tự ngàn đời ta muốn tránh cho xa

Em yêu ơi, ta mệt rồi có phải
Những con tàu trắng kia không đến đón chúng mình
Ta chỉ đón lớp lớp triều ấp đến
Ðể ngả vào tình biển lớn mông mênh!

Cái vực thẳm đại dương mọi điều như hiểu hết
Với chúng mình chẳng bắt nạt gì nhau
Hãy yên tĩnh nếu không còn cách khác
Nếu không còn biết cách chạy đi đâu

Anh hít thở tóc em đẫm sóng chiều xa ngái
Như hít thở mùi hương một xứ lạ xa mình...
Anh sung sướng vì anh không vĩ đại
Và vì em không sắt đá cùng anh!

Biển - Eptusenco

Xin đừng cho tôi một nửa bao giờ
Cho tôi cả bầu trời, cho tôi tròn mặt đất
Biển cả với sông ngòi núi cao cùng hẻm thấp
Ðừng cắt rời, che chắn, để cho tôi!

Cuộc đời ơi, tôi sống đâu cắt khúc?
Ðừng bắt tôi thu hẹp lại đời mình !
Tôi không muốn hưởng nửa phần hạnh phúc
Thì một nửa đau thương, đừng cứ phải để dành

Nếu chỉ có trên đời cái gì cần một nửa
Thì chỉ là chiếc gối của tình yêu
Khi tay em rụt rè khẽ ấp lên bên má
Mặt chiếc nhẫn long lanh như một ánh sao chiếu.

Bằng Việt dịch

Trên đời này - Gamzatov


Trên đời này tôi chẳng tốt hơn ai,
Nhưng ngày xưa, em yêu tôi, vì thế
Em tưởng tôi siêu thường, như thể
Trên đời này tốt nhất là tôi.
Trên đời này tổi chẳng xấu hơn ai.
Nhưng bây giờ em không tin điều ấy.
Em chỉ thấy tôi sai, vì vậy
TRên đời này xấu nhất là tôi.

Thái Bá Tân dịch.

Tình yêu với tôi- Gamzatov

Tình yêu với tôi như cây đàn
Tình yêu là dây; tôi là hộp gỗ
Tôi không biết vui mừng, đau khổ
Khi dây đàn không rung.
Tình yêu với tôi như con dao:
Tôi - vỏ đựng; tình yêu - lưỡi thép.
Thiếu tình yêu, chẳng bao giờ tôi đẹp.
Không ai cần đến tôi.

Thái Bá Tân dịch

Gửi người phụ nữ - Raxun Gamzatov

Hỡi người phụ nữ,
nếu có nghìn đàn ông yêu em
em có biết trong nghìn người ấy,
có Raxun Gamzatốp nữa mà.

Còn nếu như chỉ có,
trăm đàn ông yêu em, em hãy nhớ trong số trăm người đó,
Nhất định Razxun Gamzatốp có tên.

Còn nếu như yêu em.
Ðàn ông chỉ còn một chục,
thì Raxun Gamzatốp,
đứng thứ bảy hay tám trong hàng.

Nếu đàn ông chỉ còn lại một người yêu em,
tôi xin thề - người đó không ai khác,
ngoài Raxun Gamzatốp, em ơi.

Còn nếu em đi cô đơn buồn tủi trên đời,
không ai yêu em nữa,
thì có nghĩa ở một nơi nào đó.
trên núi cao, Gamzatốp chết rồi...

(Đoàn Minh Tuấn dịch)

Thơ tuyệt mệnh -Exenin


Thôi chào nhé, bạn ơi, chào nhé!
Bạn thân yêu, tôi mang bạn giữa lòng
Cuộc chia ly tự bao giờ định sẵn
Hẹn một ngày tái ngộ chờ mong.

Thôi chào nhé, không một lời bịn rịn
Bạn thân yêu, xin bạn đừng buồn
Trên đời này, chết là điều chẳng mới
Nhưng sống thật tình cũng chẳng mới gì hơn

Quán hàng phù thủy -K. BADJADJO PRADIP (Ấn Độ)

Một phù thuỷ
Mở quán hàng nho nhỏ:
“Mời vào đây
Ai muốn mua gì cũng có!"

Tôi là khách đầu tiên
Từ bên trong
Phù thuỷ ló ra nhìn:
“Anh muốn gì?”
“Tôi muốn mua tình yêu,
Mua hạnh phúc, sự bình yên, tình bạn..."
“Hàng chúng tôi chỉ bán cây non
Còn quả chín, anh phải trồng, không bán!"

Thái Bá Tân dịch

Em bảo anh đi đi- Caputikian (Armenia)

Em bảo: anh đi đi!
Sao anh không ở lại?
Em bảo: đợi chờ chi!
Sao anh xa em mãi?
Lời em buông cứng cỏi,
Lệ em trào mắt đen.
Sao anh tin lời nói,
Mà không nhìn mắt em?

Huyền Anh dịch


------------------

Bản dịch khác (theo FR)

Em bảo anh đi đi
Sao anh không đứng lại?
Em bảo anh đừng đợi
Sao anh vội quay đi?
Lời nói gió bay đi
Đôi mắt huyền đẫm lệ
Sao mà anh ngốc thế
Không nhìn vào mắt em

Không đề - Blok

Danh vọng, vinh quang bao giá trị
Ta đều quên đi trong cuộc đời
Khi mặt em trong cái khung giản dị
Trên bàn ta như một tấm gương soi.
Nhưng đến lúc em ra đi mãi mãi
Ta ném trong đêm chiếc nhẫn hứa hôn
Ta không muốn nghĩ đến hình em nữa
Một người kia xứng đáng với em hơn.
Ngày tháng quay cuồng trong vòng hung ác
Ta đẫm mình trong cốc rượu truy hoan
Trước bàn thờ,ta cầu em trở lại
Ta giơ tay kêu gọi tuổi thanh xuân.
Nhưng vô ích, em đi không ngoảnh lại
Mặc ta cầu xin, em chẳng đáp lời gì
Vẫn chiếc áo choàng xanh êm lặng lẽ
Trong sương đêm em lủi thủi ra đi.
Ở nơi nào, nơi nào lý ưởng
Em gửi vào kiêu hãnh của em?
Trong giấc mơ chiêm bao ta thấy mãi
Chiếc áo xanh chìm trong sương đêm.
Thế là hết yêu thương. Ta không cần danh vọng,
Tuổi trẻ đã qua, hết ý nghĩa cuộc đời,
Và đến lúc để không còn hình bóng,
Ta cất cái khung có tấm ảnh em cười.

Tế Hanh dịch

Đừng vò nát thư em - Anna Akhmatova

Anh thân yêu, đừng vò nát thư em
Hãy kiên nhẫn đọc đến cùng, anh nhé
Em đã chán làm người xa lạ
Chán vật vờ trên bước đường anh.
Đừng nghi ngờ em, đừng giận, đừng buồn
Em là của anh, là người yêu anh đó
Không phải cô bé lọ lem, chẳng là công chúa
Em cũng không phải là tu sĩ nữa rồi.
Em giản đơn mặc áo bạc màu
Em trong đời thường, đi giày vẹt gót...
Nhưng vẫn như xưa, vòng tay riết chặt
Vẫn nỗi kinh hoàng trong đôi mắt mở to.
Anh thân yêu, đừng vò nát thư em
Đừng khóc vì sự dối lừa thánh thiện
Trong hành trang nghèo, chỉ giàu kỷ niệm
Tận đáy túi của mình, anh hãy giữ thư em.

Hồ Bất Khuất dịch

Không đề - Anna Akhmatova (Nga)

Kỷ niệm về mặt trời trong tim dần tắt
Thảm cỏ héo vàng
Ngọn gió thổi những bông tuyết đầu mùa lất phất
Nhẹ nhàng, mơn man.
Trong những dòng kênh không còn sóng gợn
Mặt nước trầm tư
Chẳng bao giờ nơi đây còn xao động,
Ồ, chẳng bao giờ!
Giữa nền trời in bóng chùm liễu rủ
Như chiếc quạt xòe xanh.
Có lẽ tốt hơn, khi em không phải
Là vợ của anh.
Kỷ niệm về mặt trời trong tim dần tắt
Gì vậy? Bóng tối chăng?
Có lẽ thế! Qua một đêm cũng kịp
Sang đông.

Trần Minh Tâm dịch

Nếu anh yêu.- Babatan (Nga)

Nếu anh yêu một người nào mãnh liệt,
Mà không may tình yêu tắt - sau này
Xin chớ chạm vào tro tình đã chết:
Tro sẽ làm bỏng tay!

Thái Bá Tân dịch

)Tuyên ngôn tình yêu - Manglio Anegetta (El Salvador)

Vì em chán cảnh độc thân
Đêm đêm gặp lại trên giường
Cái bóng của mình đêm trước
Vì em buồn như muốn chết
Khi thấy ríu ra ríu rít
Thiên hạ từng đôi trên đường.
Vì như ngất bởi cô đơn
Vì căn nhà em trống vắng
Vì em đau đầu, đau lắm
Vì những giấc mơ hãi hùng...
Vì những con mèo hàng xóm
Vì những trẻ nhỏ xinh xinh
Vì em biết mình xinh đẹp
Vì phát điên bởi anh nhìn
Vì em khóc khi thức giấc
Vì em phận gái yếu mềm
Nên em ước muốn: anh là chồng em.

Yến Phi dịch

Đợi anh về- Konxtantin Ximonov

Em ơi đợi anh về
Đợi anh hoài em nhé,
Mưa có rơi dầm dề
Ngày có dài lê thê
Em ơi em cứ đợi.

Dù tuyết rơi gió thổi
Dù nắng cháy em ơi
Bạn cũ có quên rồi
Đợi anh về em nhé!

Tin anh dù vắng vẻ
Lòng ai dù tái tê
Chẳng mong chi người về
Thì em ơi cứ đợi!
Em ơi em, cứ đợi

Dù ai nhớ thương ai
Chẳng mong có ngày mai...
Dù mẹ già con dại
Hết mong anh trở lại
Dù bạn viếng hồn anh
Yên nghỉ nấm mồ xanh
Nâng chén tình dốc cạn
Thì em ơi mặc bạn
Đợi anh hoài em nghe
Tin rằng anh sẽ về!

Đợi anh anh lại về
Trông chết cười ngạo nghễ
Ai ngày xưa rơi lệ
Hẳn cho sự tình cờ
Nào có biết bao giờ
Bởi vì em ước vọng
Bởi vì em trông ngóng
Tan giặc, bước đường quê
Anh của em lại về!

Vì sao anh chẳng chết?
Nào bao giờ ai biết
Có gì đâu em ơi
Chỉ vì không ai người
Biết như em chờ đợi.

Tố Hữu dịch

Bức Thư- Henrich Heine

Bức thư em mới viết
Chẳng làm anh hãi hùng
"Em không yêu anh nữa"?
Nhưng thư dài vô cùng

Mười hai trang chữ bé
Một bản thảo tuyệt hay
Không ai viết như thế
Khi người ta chia tay.

(Theo Như Hoa)

Em là ... -Heinrich Heine


Em là hoa huệ trắng
Nở trong trái tim anh
Em là nghìn tia nắng
Soi đời anh ngọt lành

Em là những ước mơ
Mà anh hằng khát vọng
Em là một hồn thơ
Chứa chan đầy sức sống

Em là từng đợt sóng
Ôm ấp mạn tàu anh
Em là vì sao sáng
Soi màn đêm lung linh

Em là cây tùng xanh
Vươn cao trong bão tố
Em là chim mùa xuân
Bay vờn trên biển cả

Em là bông lan đá
Hương tỏa ngát núi rừng
Em là đồi cây dẻ
Trăng sáng ôm mênh mông

Em là dòng suối xanh
Những buổi chiều anh tắm
Em là ráng hòang hôn
Những buổi chiều anh ngắm

Trong mắt em sâu thẳm
Anh thấy cả đất trời
Cách xa tình vẫn đẹp
Có phải không em ơi ?

Những Hoa Hồng Tái Nhạt- Heinrich Heine

Những hoa hồng tái nhạt
Em có hiểu vì đâu ?
Những hoa tím im lặng
Trên cánh đồng xanh màu ?

Vì sao trên không trung
Chim sơn ca than khóc?
Vì sao đoá hoa thơm
Toả một mùi chết chóc?

Vì sao trên cánh đồng
Mặt trời buồn ảm đạm ?
Sao trái đất quạnh hưu
Mang một màu tang xám ?

Vì sao anh đau khổ
Em hay nói giùm anh
Em nói đi, hỡi em
Vì sao em bỏ anh ?

Tế Hanh dịch
(Bản Tình Ca 1822-1823)

Bài thơ cuộc đời

Bài thơ cuộc đời
Olga Bergon


Thả mình trong quá khứ xa xôi
Em nhớ lại bài ca đầu tiên ấy
Trên sông Neva ngôi sao bừng cháy
Họa mi thì thầm trong ánh hoàng hôn

Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn
Em mới hiểu bây giờ anh có lí
Chuyện cũ xa rồi anh cũng cách xa thế
Em khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa

Lũ trẻ lớn lên lại tiếp tục theo ta
Lại nhấm vị ngọt ngào thuở trước
Cũng sông Neva...
những con nước
Nhưng nghĩ lại cho cùng họ có lỗi đâu anh


-----------------------

Về bài thơ cuộc đời
(Becsotov trả lời Olga)


Đừng nhắc nữa em ơi
Lỗi lầm thời quá khứ.
Ngôi sao bừng đốm lửa
Đâu còn nữa màu xanh.

Con chim đã chuyền cành
Cũng bay theo tiếng hát,
Trong một chiều giá buốt
Hoa sặc sỡ lo âu.

Dòng sông trôi về đâu
Nói làm chi cho khổ
Tình yêu con thuyền nhỏ
Buồm trôi nơi xa khơi.

Gặp gỡ, rồi chia phôi
Yêu thương rồi oán trách
Bây giờ đã xa cách
Nhắc lại mà làm chi.

Thời gian mãi trôi đi
Buồn vui thành kỷ niệm
Bài thơ là câu chuyện
Của ban đầu tình yêu

Không Ðề - Olga Becgon

Em nhớ lại chuyện ngày quá khứ
Khúc hát ngây thơ một bài thiếu nữ
"Ngôi sao cháy bùng trên sông Nhêva
Và tiếng chim kêu những buổi chiều tà"

Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn
Em mới hiểu bây giờ anh có lý
Dù chuyện xong rồi, anh xa cách thế
Em hát khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa.

Lớp trẻ lớn lên giờ lại hát theo ta
Lại nhắc lại vị ngọt ngào thuở trước
Vẫn sông Nêva chiều tà ánh nước
Những nghĩ cho cùng họ có lỗi đâu anh?

Bằng Việt dịch

Mùa hè rớt - Olga Becgon


Có một mùa trong ánh sáng diệu kỳ
Cái nóng êm ru, mầu trời không chói
Mùa hè rớt cho những người yếu đuối
Cứ ngỡ ngàng như lại bắt đầu xuân

Trên má mơ hồ tơ nhện bay giăng
Khe khẽ như không, dịu dàng, phơ phất
Lanh lảnh bầy chim bay đi muộn nhất
Hoa cuối mùa sặc sỡ đến lo âu

Những trận mưa rào đã tắt từ lâu
Tất cả thấm trong cánh đồng lặng sẫm
Hạnh phúc ít hơn khóe nhìn say đắm
Ghen tuông dù chua chát cũng thưa hơn

Ôi cái mùa đại lượng rất thân thương
Ta tiếp nhận vì người sâu sắc quá
Nhưng ta nhớ... Trời ơi ta vẫn nhớ
Tình yêu đâu... Rừng lặng... Bóng sao im...

Sao ơi sao, sao sắp lặn vào đêm
Ta biết lắm, thời gian đang vĩnh biệt,
Nhưng chỉ mãi bây giờ ta mới biết
Yêu đương, giận hờn, tha thứ, chia tay...

Mùa Lá Rụng - Olga Becgon

Mùa thu ở Matxcơva người ta thường treo
những tấm biển trên các đại lộ, với dòng chữ :

"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng"


Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả.
Mátxcơva, lại đã thu rồi!
Bao khu vườn như lửa chói ngời
Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ,

Những tấm biển treo dọc trên đại lộ
Nhắc ai đi ngang, dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai cô độc trong đời:
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi
Ðập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiều kéo lang thang mưa giá
Khẽ rung lên bên khuôn cửa sáng đèn
Ở đây tôi cần ai, khi xuôi ngược một mình,
Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi vui sướng:
"Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!"
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi!

Nếu không có gì ao ước trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất!
Anh từng ở nơi đây, từng là người thân nhất
Sao phút này làm người bạn cũng không?.
Tôi chẳng hiểu vì sao, cứ ngùi ngẫm trong lòng
Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn...
Anh - con người không vui, con người bất hạnh
Con người đi cô độc quá trên đời!
Thiếu cẩn trọng chăng? Hay chỉ đáng nực cười?
Thôi hãy biết kiên tâm. Mọi điều đều phải đợi...
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi
Cơn mưa rơi thầm thì lúc chia li
Mưa tối rầm, nhưng ấm áp nhường kia
Mưa run rẩy trong ánh trời lấp loá...
Anh hãy cố vui lên, con đường hai ngả,
Tìm hạnh phúc yên lành trong ấm áp cơn mưa!...

Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa
Một mình với mình thôi, không cần ai tiễn biệt.
Tôi không biết nói cùng anh đến hết
Nhưng bây giờ, còn phải nói gì thêm!
Cái ngõ con đã tràn ngập màu đêm
Những tấm biển dọc đường càng thấy trống
"Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!"


Bằng Việt dịch

Lâu lắm rồi - Olga Becgon

Lâu, thật đã lâu lắm rồi...

Lâu,
thật đã lâu lắm rồi
bặt tin
như ngọn nến cháy lặng lẽ đủ sáng để thấy bóng nhau,
đôi khi
như cỏ lau
không nhọn gai bám giữ cuộc đời
xiêu theo gió mỗi cuối chiều
chỉ một điều gì đơn giản
lòng hoài
quay quắt nhớ

Lâu,
thật đã lâu lắm rồi
không còn san sẻ những buồn vui
thời gian
chai đá
mất nhau...
lắm khi không gian thoảng tiếng thở dài
những ngày mai ngoài tầm tay
cút bắt, ngụp lặn, lao đao
lâu, ừ lâu lắm rồi.

Lâu,
thật đã lâu lắm rồi
môi quên
lời
đắm say...

Câu Chuyện Mười Năm - Olga Becgon


Chỉ có một lần thôi
Em hỏi anh im lặng
Thế mà em hờn giận
Để chúng mình xa nhau

Biết đi đâu về đâu
Con đò không bến đợi
Ôi cây xanh tình đời
Có nghe lời ta gọi

Những mùa xuân đã qua
Tiếng ve về thổn thức
Gió thổi vào đêm hè
Kể chuyện mười năm trước

Chỉ có một lần thôi
Em hỏi anh im lặng
Thế mà em hờn giận
Để chúng mình xa nhau

Nơi tình yêu bắt đầu
Cũng là nơi khó nhất
Trái tim dù biết hát
Nhưng tình đời dễ đâu

Những đôi lứa yêu nhau
Có nghe tôi kể lại
Chỉ một lần trót dại
Thế mà đành chia phôi

Chỉ có một lần thôi
Em hỏi anh im lặng

Tuesday, February 08, 2005

The Prophet

Kahlil Gibran là nhà thơ nổi tiếng người Liban 1883-1931.
Tôi đang đọc tác phẩm nổi tiếng nhất của ông- tập thơ The Prophet. Tập thơ gồm 26 tiểu luận về các vấn đề: tình yêu, hôn nhân, trẻ con, tình bạn, hạnh phúc, tôn giáo...Chuyện kể là có một nhà tiên tri trở về từ những xứ sở xa lạ. Khi đến bờ biển, ông gặp một đám đông đón tiếp ông, và họ hỏi ông các câu hỏi về ý nghĩa cuộc đời. Các ý tưởng trong tập thơ tuy giản dị nhưng rất sâu sắc và rất đẹp.
Các bạn có thể dễ dàng đọc thơ ông ở trên Net. Ví dụ ở đây.
Xin trích ở đây một chương trong tập thơ của ông. Về tình yêu

Then said Almitra, "Speak to us of Love."
And he raised his head and looked upon the people, and there fell a stillness upon them. And with a great voice he said:


When love beckons to you follow him,
Though his ways are hard and steep.
And when his wings enfold you yield to him,
Though the sword hidden among his pinions may wound you.
And when he speaks to you believe in him,
Though his voice may shatter your dreams as the north wind lays waste the garden.
For even as love crowns you so shall he crucify you. Even as he is for your growth so is he for your pruning.
Even as he ascends to your height and caresses your tenderest branches that quiver in the sun,
So shall he descend to your roots and shake them in their clinging to the earth.
Like sheaves of corn he gathers you unto himself.
He threshes you to make you naked.
He sifts you to free you from your husks.
He grinds you to whiteness.
He kneads you until you are pliant;
And then he assigns you to his sacred fire, that you may become sacred bread for God's sacred feast.
All these things shall love do unto you that you may know the secrets of your heart, and in that knowledge become a fragment of Life's heart.
But if in your fear you would seek only love's peace and love's pleasure,
Then it is better for you that you cover your nakedness and pass out of love's threshing-floor,
Into the seasonless world where you shall laugh, but not all of your laughter, and weep, but not all of your tears.
Love gives naught but itself and takes naught but from itself.
Love possesses not nor would it be possessed;
For love is sufficient unto love.
When you love you should not say, "God is in my heart," but rather, I am in the heart of God."
And think not you can direct the course of love, for love, if it finds you worthy, directs your course.
Love has no other desire but to fulfil itself.
But if you love and must needs have desires, let these be your desires:
To melt and be like a running brook that sings its melody to the night.
To know the pain of too much tenderness.
To be wounded by your own understanding of love;
And to bleed willingly and joyfully.
To wake at dawn with a winged heart and give thanks for another day of loving;
To rest at the noon hour and meditate love's ecstasy;
To return home at eventide with gratitude;
And then to sleep with a prayer for the beloved in your heart and a song of praise upon your lips.




Monday, February 07, 2005

Một Mùa Xuân Nho Nhỏ- Trần Hoàn- Thanh Hải

Nghe

Mọc giữa dòng sông xanh
một bông hoa tím biếc
Ơi con chim chiền chiện

hót chi mà vang trời
Từng giọt long lanh rơi

tôi đưa tay hứng về
Mùa xuân người cầm súng

lộc rắc đầy trên lưng
Mùa xuân người ra đồng,

lộc trải dài nương lúa

Đất nước bốn nghìn năm

vất vả và gian lao
Đất nước như vì sao

vững vàng phía trước
Ta làm con chim hót

ta làm một nhành hoa
Một nốt trầm xao xuyến

ta biến trong hoà ca

Mùa xuân, mùa xuân

Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Mùa xuân, mùa xuân
Mùa xuân tôi xin hát
Khúc Nam Ai , Nam Bằng
Nước non ngàn dặm tình
Nước non ngàn dặm mình

Đất Huế nhịp phách tiền

Sunday, February 06, 2005

Thơ dài Nguyễn Thế Hoàng Linh

VIẾT TỚI NHỮNG BẬC CHA MẸ VÀ NHỮNG BẬC CON

(23/11/02-24/11/02)

họ không hiểu những điều tôi muốn:
những bữa cơm không có tiếng dạy đời
họ không hiểu và họ không chịu hiểu
trong gia đình tôi thấy bị bỏ rơi

ừ, cũng được, tôi lặng im mà sống
với niềm vui của họ cũng cố cười
nhưng họ đã lớn và ít nhiều thực dụng
coi tôi là thằng bé hai mươi

ở bên họ tôi mất dần hơn ấm
những bữa cơm thường để lấp dạ dày
cuộc trò chuyện chỉ mang danh trò chuyện
vòng xoáy cuộc đời làm họ lãng quên ngay

họ ngồi lại và luận bàn suy tính
cho tương lai của những đứa con mình
họ cung cấp cơm ngon và áo đẹp
và tin rằng họ hết sức hy sinh

họ không hiểu những điều tôi viết
họ cứ lo cho cuộc sống sau này
họ không hiểu là tôi đang dần chết
bất cứ lúc nào cũng dễ xuôi tay

họ không nói dẫu một lời tin tưởng
không một bàn tay ủng hộ lúc tôi cần
họ không hiểu nỗi đau con người sống
trong ngôi nhà mãi mãi sự phân vân

họ có những mối quan hệ lớn
không dù ô nhưng đã thích nghi với quà cáp phong bì
họ đã coi sự đời là thế
sao chẳng thà họ đời nốt tôi đi

họ không hiểu tôi khổ hơn con chó
bị nhốt giam mà lại có cái đầu
họ yêu tôi và họ thương tôi lắm
họ khuyên tôi như dạy kẻ ngu lâu

tôi hiểu họ hơn bản thân họ hiểu
họ đã không ham đọc sách nữa rồi
âm nhạc ít, thể thao cũng ít
làm sao cho nhận thức sinh sôi?

những ám ảnh về một thời đã cũ
những trái ngang trong cuộc sống thị thành
khiến họ nhiễm thói nhìn vào bề nổi
và thôi tìm sâu lắng những mong manh

giờ họ sống quá thiên về lí trí
họ yên tâm họ đã tốt hơn người
và như thế còn cần gì tự hỏi:
hạnh phúc là gì hở hạnh phúc ơi?

giờ họ đã không tin vào khao khát
họ loay hoay trong trách nhiệm gia đình
họ cứ sống hộ và nghĩ hộ
và thông minh hộ trí thông minh

tôi nản lắm khi ở trong xã hội
Người khổ đau vì cái sự Người
tôi tranh đấu cố mà tranh đấu
cho một điều gì đó đẹp tươi
họ thì nghĩ:
"ấy dà, tuổi trẻ
mơ mộng nhiều, lí tưởng xa xôi"

họ đem cái hão xưa cũng mình ra ví
nhưng họ đâu có phải là tôi
họ không nghĩ khi tôi bằng tuổi họ
hẵng thử so chỗ đứng chỗ ngồi...
họ luôn bảo phải nhìn vào thực tế
thực tế là gì khi hạnh phúc gia đình cứ như vôi
thực tế là cái nhìn tôi hơn họ
nhưng họ không tôn trọng cách sống tôi
họ không mắng chửi không chà đạp
chỉ những tiếng thở dài và bóng gió, vậy thôi
hay tại tôi, tại tôi không biết sướng
vâng, tại tôi, tất cả tại tôi

tôi uất lắm, nhiều khi tôi uất lắm
có mẹ cha sao phải uất phải buồn
tôi sống trong một cuộc đời kỳ quái
muốn bình thường mà đau đớn luôn luôn

họ không hiểu cứ để yên tôi sống
để tôi yên mà bước vững trên đường
họ đỡ khổ và tôi đỡ khổ
và hồi sinh lại lẽ yêu thương...

họ không chấp nhận và họ không chờ đợi
họ lôi tôi như con chó đến trường
bằng sợi xích "đáp đền chữ Hiếu"
một tấm bằng để đúc chữ Yêu Thương

đến trường lớp tôi có bè có bạn
để vui chơi thì quá đỗi tuyệt vời
nhưng để học thì tôi kiệt sức
họ không tin, họ không tin, trời ơi...

tôi đã cố nhưng tôi không thế cố
bởi vì tôi sắp hoá điên rồ
thái độ họ vẫn như bao ngày cũ
họ không hiểu rằng có lúc tôi muốn lao đầu vào ô tô

tôi đã nhẫn, đã nhẫn nhiều nhiều lắm
như bao nhà thông thái biết giữ gìn
nhưng tôi mới 20, 21 tuổi
mối tình buồn và không một đức tin...

tôi khổ sở vì tôi lành mạnh quá
không luỵ ai và không sống hai lòng
và sẽ mãi mãi là như thế
nhưng đó chả phải là cái họ chờ mong

tôi đã muốn ra đi tìm sự sống
nhưng họ không độc ác, chẳng dã tâm
còn gì hơn những bậc cha mẹ thế
tôi ra đi là tôi sẽ sai lầm

tôi yêu họ, tôi đã yêu họ chứ
thủa còn thơ tôi yêu họ nhất trần
nhưng họ khác khi cuộc đời đổi khác
sự trải đời khiến họ rối đôi chân

và họ trói cả chân tôi vào đó
trói tim tôi và trói cả linh hồn
tôi mạnh lắm nên tôi có thể rứt tung tất cả
nhưng họ là cha mẹ của tôi...

họ có những nỗi đau riêng của họ
nếu tôi đi họ sẽ lại nẫu lòng
họ cứ giữ mái nhà thiếu hơi chia sẻ
đủ đầy mà sao cứ long đong

họ không hiểu khi con người không hiểu
dù yêu thương đến mấy cũng lạnh lùng
tôi phát ngấy cái đơn thuần vật chất
những tiếng quan tâm dù thật vẫn chung chung

điều tôi muốn là một gia đình nhỏ
vợ dễ thương và con cái hiền lành
để làm một gia đình gắn bó
yên bình trong cái sự đua tranh

đó cũng chính là ước mong của họ
nhưng không hiểu tôi nên họ cứ cho mình quyền xây hạnh phúc thay tôi

vâng, tôi biết phải kiếm ra tiền chứ
nên thơ tôi tôi bán cũng cam lòng
nhưng phải đợi để người ta ngấm chứ
biết bao giờ người ta mới ngấm xong...

vâng, cốt yếu là họ không hề hiểu
không hiểu tôi có giá trị thế nào
không hiểu tôi đau buồn cô độc
không hiểu tôi khao khát được khát khao

những cái khác thì họ hoàn toàn hiểu
nhưng ngoài ba cái không kia thì còn có cái gì
người ta hiểu tôi như hiểu một
con bù nhìn vô giác vô tri

họ không tin vào những gì tôi có
họ không tin vào nghị lực của tôi
thì dù họ tin tôi là người tốt
thì chẳng thà họ chẳng tin tôi

sau uất đắng thì tôi lại sống
như bao năm mai thêm nữa một ngày
nhưng đừng trách tim tôi chưa rung động
đừng trách tôi chưa yêu họ hôm nay

tôi phải lấy niềm riêng làm phương tiện
nghĩa là tôi đã đến bước đường cùng
thơ đã phải đánh vào lòng thương hại
thảm thương thay thị hiếu đám tiêu dùng

họ muốn tôi có cái bằng thương mại
con thú tôi bị xã hội hoá rồi
biết quảng cáo, tiếp thị thơ choanh choách
giấy thông hành chi nữa mẹ cha ơi...

tôi xin nhận cái tiếng là bất hiếu
để chữ Tâm được giữ cho tròn
tôi phải sống để làm cho họ hiểu
tôi muốn đáp đền theo đúng nghĩa người con

khi viết những dòng này tôi nhớ họ
tôi yêu hơn và hiểu họ hơn
họ, tôi và cả thằng em tôi nữa
đều cô đơn trong mái ấm cô đơn

kìa, họ lại cãi nhau ngay bên cạnh
một chút thôi nhưng tích tụ bao ngày
những dồn nén dồn lên dồn nén
cứ thổi phù là lại bùng ngay

người đàn ông với trái tim bất mãn
lấp cô đơn bằng chỉ trích, phê bình
người đàn bà với nhiều nguyên tắc
ít dịu hiền trong những đức hy sinh...

hôm nay, sinh nhật em tôi cả nhà cuốc bộ đi ăn tiệm
mỗi người đi trên một quãng đường
lẳng lặng bước, từng bước chân lẳng lặng
ở trong đầu không một chút du dương...

định gọi món cá lại bàn về chuyện cá
cá basa lỗi ở họ hay mình...
ba người lớn chuyện trò dần sôi nổi
có chút gì hàn gắn lung linh...

chỉ còn thằng em tôi sao giống tôi hồi trước thế
cúi mặt ăn và cứ lặng thinh

hình như chưa từng bao giờ cả
trong nhà tôi cả bốn người cười
và rất hiếm và rất là rất hiếm
một người cười mà cảm thấy tươi...

sự thật mãi đớn đau, tàn nhẫn
khi người ta không chịu thiết tha nhìn
sự thật là loài người vẫn thiếu
những tình yêu và những đức tin...


-----------------------------------------------------



BỨC THƯ GỬI TỚI NHÂN LOẠI
hoặc
KHÔNG CẦN ĐẶT TÊN



riêng hôm nay
tôi sắp đi qua đường Nguyễn Du
không một chút ảm ảnh hay tự hào về một thời lửa đạn

hồ Thuyền Quang đẹp
phố phường rộng và lòng tôi không hẹp
thế thôi...

tôi không sinh ra trong chiến tranh
nhưng cũng biết những sự kinh tởm của nó

chiến tranh không hề đẹp
chỉ có những con người đẹp trong chiến tranh
ở đâu cũng thế
bất cứ lúc nào cũng thế
sự quả cảm, hy sinh, hiền dịu, vị tha...
luôn đẹp

còn chiến tranh không hề đẹp
kẻ nào phủ nhận điều đó
linh hồn kẻ ấy chứa mầm mống chiến tranh

Các Mác nói: "hạnh phúc là đấu tranh"
đấu tranh để chống lại những cuộc chiến phi nghĩa
đấu tranh để tìm hoà bình, bánh mỳ và tự do cho toàn Nhân Loại

mà phải tìm được
ít ra là cho tổ ấm của mình
thì hẵng tự vỗ ngực: "ta là cái đẹp"
tôi chấp nhận cái vỗ ngực của anh
dù trong thẳm sâu, nó như đập một nhát và tát vào trái tim anh
điều đó thì trước khi qua đời anh sẽ hiểu
...

phải, những sự đấu tranh không mang mặt nạ
là đẹp
để khi về đến nhà, anh không phải cởi nó ra
và bắt đầu bóc lột hoà bình, bánh mỳ và tự do của cha mẹ vợ con anh
và của những kẻ không thể lột mặt nạ anh...

nếu anh đeo mặt nạ
tôi có một lời nguyền thế này:
rồi một ngày, anh sẽ phải chung sống với Hítle, Pônpốt, Pinôchê, Bin Lađen và George Bush...
và nhiều cái tên đủ để xếp đầy bảng chữ cái...
ở một thế giới mà mặt nạ hút chết lương tâm và trái tim để hoá thành mặt thật...
chỉ riêng các anh với nhau...
không có quyền lực để cai trị...
không có dân để mị dân...
để xem các anh tàn sát và kinh tởm nhau như thế nào
hoặc khi chỉ còn là những cái mồm mép vô dụng, các anh trở nên lương thiện
hy vọng là thế...

tôi phải nguyền rủa như vậy
vì không đủ toà án phán xét các anh
các anh không đủ tòa án lương tâm để phán xét mình

các anh có thể giết chết tôi, tống giam tôi, tẩy não tôi
nhưng lời nguyền ấy không thể giết chết, không thể bị tống giam, không thể bị tẩy não
và linh hồn tôi sẽ nhập vào sức mạnh của nó
như bao linh hồn đã đang và sẽ nhập vào nó...

Nhân Loại nắm tay tôi
để cùng bảo vệ thế giới này
khỏi bom nguyên tử
và thảm hoạ diệt chủng
và để phủ lại màu xanh nguyên sơ như bản chất của nó...

tôi chỉ nghĩ thế này:

kẻ nào tàn sát người vô tội
kẻ nào làm đau Nhân Loại
kẻ đó không phải con người

tôi chỉ biết thế này
ở Ấn Độ, mỗi ngày có ít nhất một người phụ nữ bị thiêu sống
một bé gái bị chôn sống...
ở bất cứ một đất nước nào, vẫn có đàn bà trẻ em bị ngược đãi, vẫn có người chết đói, vẫn có những người đàn ông đầy thù hận và có thể hoá thành thú dữ bất cứ lúc nào vì sự bất công...

và vẫn có những kẻ sướng quá hoá rồ...
vẫn có những kẻ đốt tiền để làm trò tiêu khiển...

và tôi chỉ biết thế này
không ai dám phán xét Pinôchê trong những ngày hắn tàn sát

khi hắn trở nên lụ khụ và vô dụng
người ta rước hắn tới toà án quốc tế...
rồi dẫn độ...
rồi giam giữ...
rồi cho ăn những suất mà cả người giàu cũng mơ ước...
rồi biểu tình...
rồi mâu thuẫn...

chi phí cho vụ này lên tới hàng triệu tờ xanh
đủ mua hàng vô số tấn bánh mỳ
đủ thành lập vô số tổ chức vì hoà bình
những tờ xanh bên trong chứa máu
để mơ hồ một cái gọi là Công Lí

thưa Nhân Loại
cái ác phải trả giá
nhưng trước tiên
hãy dành sức và lòng dũng cảm để chống lại cái ác hiện hành
kẻo lúc nó tiêu hoá hết cái thiện thì lột da róc tuỷ nó cũng không thể nhả ra đâu...

và thưa Nhân Loại
đã đến thế kỷ 21
đã có những cuộc khủng hoảng thừa đổ thực phẩm xuống biển
đã lên được vũ trụ
một nhà triệu phú có thể dành hàng triệu đô để mua một chuyến du hành ra khỏi trái đất...
thì đừng nói thế giới này thiếu thốn vật chất để chia sẻ...

và thưa Nhân Loại
chẳng còn cách nào khác đâu
hãy mở to mắt ra
để biết thế nào là Thiện là Ác

công và của để vận hành ghế điện
đủ để xây nhiều học đường, bệnh viện...
Thiện?

và hãy mở to con ngươi của trái tim ra
để biết mình phải sống thế nào để nuôi sống cái Thiện
và hãy dang rộng cánh tay ra
con đường duy nhất là con đường nối vòng tròn
muôn hướng mà chung một hướng

không phải vô cớ mà trái đất này có hình cầu
những vòng tròn đan khít vào nhau...

và không phải vô cớ mà những đôi mắt dịu hiền thường là đôi mắt bồ câu...

các vị đi tìm cái gọi là tình yêu thực chất và chân chính
mà cứ chơi mèo đuổi chuột quanh những vòng tròn chưa khít ấy...
khi các vị bị những cơn bão hắt phăng đi
đừng đổ lỗi cho tình yêu...

lồng lí trí vào trái tim
lồng trái tim vào lí trí
tôi chả biết để làm gì
nhưng từ khi ấy
đời tôi thôi vô vị
và thôi thở than

bao giờ
bao giờ
bao giờ
lồng con người vừa khít nhân gian?

cuối cùng, sẽ đến lúc tôi nói lại những điều nhiều người tương tự tôi đã nói:

rồi tất cả đều phù phiếm
chỉ còn lại duy nhất tình yêu thương

mà bản chất tình yêu thương là gì?
là làm cho con người đỡ khổ
để họ làm cho mình đỡ khổ

tôi sống như thế
và chết cũng như thế
và không sống không chết
dở sống dở chết
cũng như thế...

22.12.02


Mưa Xuân- Đức Trịnh

Hạt mưa mùa xuân dịu dàng mưa nhẹ hôn má em nồng nàn
Hạt mưa mùa xuân là hạt mưa lòng em ngời lên ánh mắt
Hạt mưa mùa xuân từng hạt mưa nhẹ vương trên áo em lung linh
Hạt mưa mùa xuân đậu vào hoa tình yêu mùa xuân phơi phới

Mưa bay bay long lanh tóc em
Mưa mơn man làn môi ngây ngất
Trong con tim rung lên khúc ca
ngân vang trong lòng tôi xao xuyến

Ði bên em chiều mưa nhớ
Khi xuân sang trao nụ hôn
Cơn mưa xuân tình yêu bao đắm say
Trong mênh mông rừng hoa trắng
Mắt em xanh say lòng anh
Bao yêu thương trào dâng lòng khát khao

Ði bên em chiều mưa nhớ
Khi xuân sang trao nụ hôn
Cơn mưa xuân tình yêu bao đắm say
Trong mênh mông rừng hoa trắng
Mắt em xanh say lòng anh
Bao yêu thương trào dâng lòng khát khao


Hà Nội em và mùa xuân- Quốc Dũng


Từ ngày ta xa cách nhau,
thời gian lắng im trong u sầu
Đợi chờ gặp nhau đã lâu,
bao lưu luyến phút giây ban đầu
Sài gòn mùa đông chóng qua,
ngàn tia nắng sáng như trưa hè
Hà nội giờ trong áo len
chào làn gió xuân êm đềm

Anh thầm mơ
một chiều xuân được cùng em đứng thẫn thờ
ta dìu nhau
đường Thanh niên đẹp như thơ giữa sương mờ
Em và anh
trao nụ hôn bên sóng nước xanh ven hồ
Đêm lặng yên
mặt hồ Tây
ru muôn khúc ca thần tiên

Hà Nội mùa xuân có em
bao hơi ấm thiết tha êm đềm
dịu dàng mùi hoa ngát hương
trên nẻo phố lung linh hoa đèn

Hà Nội dệt bao ước mơ
bên bóng dáng em yêu đợi chờ
Hà Nội mùa xuân có em
đầy hạnh phúc hơn bao giờ

Thơ Thái Thăng Long

Mùa thu nhớ

Thôi thì về lần nữa
Mùa thu riêng của ai
Nào ai xa có nhớ
Hoa sữa thơm trước nhà.

Chẳng mời mà thu đến
Xanh cốm xanh mơ màng
Em còn nhớ không đấy
Kẻo lỡ mùa thu sang?

Ta yêu những lá bàng
Giấu tình yêu thơ trẻ
Cánh diều giấy ngu ngơ
Chuông chùa trong vắt thế.

Ta yêu con đường vắng
Lá thu bay rơi đầy
Buổi nào em xa ấy
Trời chớm lạnh, heo may.

Ta yêu dòng sông nhỏ
Đôi bờ mướt húng xanh
Vòm cây cơm nguội đó
Lá còn đâu trên cành.

Mùa thu về Hà Nội
Tìm phố cũ, thu xưa...
Ta cứ đi tìm mãi
Dấu chân ta ngày xưa.

9-1993

-------------------------------------------

Chiều Phủ Tây Hồ

Bất giác chiều như muốn chậm đi
Gió trên sóng
Đôi thuyền câu thả lưới
Mênh mông sương khói
Hồ Tây sóng vỗ Phủ Tây Hồ
Huyền thoại và giấc mơ
Chầm chậm lễ chùa cùng em cung kính
Tượng Phật trang nghiêm Bà Chúa Liễu
Em khói hương thanh thản một phần đời
Ta khói hương để khỏi chơi vơi
Chắp tay lạy những Thánh nhân trời đất
Khói hương rủ lòng mình bồng bềnh cõi Phật
Trời xa xanh tiếng hạc trắng kêu hoài
Những giấc mơ tiếc lắm ban mai
Những khát vọng phía chân trời xa thẳm
Những nỗi buồn gieo neo chiều vắng
Thanh thản bên em trước thềm điện đời thường
Một chút nước mắt cay khói đỉnh lư hương
Tĩnh lặng tận cùng
Bao la trên sóng nước
Hồn ta lọc trong vàng nắng
Gió Tây Hồ thổi suốt mái rêu phong
Một chiều Tây Hồ cuối năm
Vũ trụ luân hồi u u sóng nước
Rưng rưng lắm mà em chẳng khóc
Hóa vàng đi em lễ Phật Phủ Tây Hồ

Saturday, February 05, 2005

Đêm Thấy Ta Là Thác Đổ- Trịnh Công Sơn

Một đêm bước chân về gác nhỏ
Chợt nhớ đóa hoa Tường Vi
Bàn tay ngắt hoa từ phố nọ
Giờ đây đã quên vườn xưa
Một hôm bước qua thành phố lạ
Thành phố đã đi ngủ trưa
Đời ta có khi tựa lá cỏ
Ngồi hát ca rất tự do
Nhiều khi bỗng như trẻ nhớ nhà
Từ những phố xưa tôi về
Ngày xuân bước chân người rất nhẹ
Mùa xuân đã qua bao giờ
Nhiều đêm thấy ta là thác đổ
Tỉnh ra có khi còn nghe

Một hôm bước chân về giữa chợ
Chợt thấy vui như trẻ thơ
Đời ta có khi là đóm lửa
Một hôm nhóm trong vườn khuya
Vườn khuya đóa hoa nào mới nở
Đời tôi có ai vừa qua
Nhiều khi thấy trăm nghìn nấm mộ
Tôi nghĩ quanh đây hồ như
Đời ta hết mang điều mới lạ
Tôi đã sống rất ơ hờ
Lòng tôi có đôi lần khép cửa
Rồi bên vết thương tôi quì
Vì em đã mang lời khấn nhỏ
Bỏ tôi đứng bên đời kia

Khúc ca Tình yêu

Quang

Tình em như con nắng
Rót vào ngày hè vơi
Thời gian rạch đường dài
Trên nỗi niềm yêu dấu
Tình anh như tiếng ve
Sâu trong đêm tịch mịch
Không gian tựa chiếc bình
Giấu cuộc tình trong ấy
Sợ gì ngày hay đêm
Lo gì xa và cách
Trời vẫn xanh xanh nhỉ
Vây chúng mình bốn bên
Khi nào con nắng lên
Là sóng lòng em nhớ
Bên ấy đêm phủ mờ
Nét tay người thương nhớ
Mải theo một dáng hình
Chợt tiếng ve lặng thinh
Là hơi thở anh đấy
Buông trên mắt em đầy

Dưới bóng cây phong mùa đông

Tinyhuong

Mùa đông
Những cây phong không còn lá
Trong công viên trường em ngồi đó
Bỗng nhiên không còn ngạc nhiên
Mặt đất bình yên
Châu Phi không còn xa lạ
Nước Mỹ ở gần ta quá
Nơi đâu cũng sẽ là nhà
Bao la, bao la...
Những cành cây phong khẳng khiu kia
Trên đầu em vẫn như xanh lá
Tri thức như biển cả
Em không cần bơi tới bờ
Ra đi ra đi...
Ở đây ở đó...
Tan vào trong gió
Sự ngạc nhiên em...
Anh có đến như hẹn hay không?
Xin chào thân thiết!
Tự do, tự do ơi - em biết
Ta đang qua, đang qua

Ta đang qua, đang qua
Ơi cây phong khẳng khiu không còn cành xanh lá đỏ
Mùa thu, mùa xuân, mùa hạ đều ở trên cao đó
Xa và gần, có và không
Điều gì là điều có ý nghĩa hơn?
Điều gì là điều sẽ ở lại?
Khi nào tuyết trên cây tan chảy
Lá sẽ đâm lên
Em ngồi dưới bóng cây phong khẳng khiu
Chiều đi qua, người đi qua mải miết
Chỉ nhìn thôi, chỉ nghe thôi
Cuộc sống ôi thân thiết
Không ngẩng đầu lên, em biết
Trên cao kia là những lá đỏ cành xanh
Chiều trong công viên vắng tanh
Châu Phi đến ngồi thì thầm kể chuyện

Tự do- P. Eluard


Trên những tập vở học trò
Trên mặt bàn, trên những thân cây
Trên cát nóng và trên tuyết dầy
Tôi viết tên em

Trên những trang sách tôi đã từng đọc
Trên những trang giấy còn trắng tinh khôi
Trên đá, trên máu hay tro đã tàn rồi
Tôi viết tên em

Trên những bức ảnh đóng khung vàng lộng lẫy
Trên vũ khí của những chiến binh xưa
Trên vương miện của các vị vua
Tôi viết tên em

Trên rừng sâu hay trên sa mạc
Trên những tổ chim con hay những khóm cây.
Trên tiếng vọng thời thơ ấu tràn đầy
Tôi viết tên em

Trên những đêm đen diệu kỳ
Trên những lát bánh mỳ thường nhật
Trên những khoảnh khắc giao mùa bất chợt
Tôi viết tên em

Trên những mảnh vải đã ngả mầu
Trên ánh mặt trời long lanh trong sóng nước
Trên mặt hồ trăng soi lả lướt
Tôi viết tên em

Trên những cánh đồng, trên chân trời xa
Trên những cánh chim vẫn bay mải miết
Trên bóng cối xay ánh chiều biền biệt
Tôi viết tên em

Trên từng ánh bình minh vừa hé
Trên biển xanh, trên những mạn tàu
Trên núi cao quạnh quẽ
Tôi viết tên em

Trên những đám mây bồng bềnh nhẹ bẫng
Trên cơn bão gào thét điên cuồng
Trên mưa dầy hụt hẫng
Tôi viết tên em

Trên những hình thù lóng lánh
Trên những quả chuông óng ánh sắc màu
Trên sự thật thẳm sâu
Tôi viết tên em

Trên những lối mòn đang bừng tỉnh dậy
Trên những con đường đang được khai thông
Trên những phố đông
Tôi viết tên em

Trên ngọn đèn còn sáng
Trên ngọn đèn đã tắt lặng câm
Trên những ngôi nhà đầm ấm
Tôi viết tên em

Trên trái cây đã bổ làm đôi
Trên gương soi lạnh lẽo trong phòng
Trên gối chăn âm thầm vắng bóng
Tôi viết tên em

Trên chú chó tham ăn mà hiền dịu
Trên đôi tai dựng đứng say mê
Trên bốn chân lóng ngóng vụng về
Tôi viết tên em

Trên bậu cửa nhà tôi
Trên những vật dụng thân quen
Trên ngọn lửa êm đềm
Tôi viết tên em

Trên da thịt sắt son
Trên vầng trán bạn hiền
Trên những bàn tay trao niềm thân ái
Tôi viết tên em

Trên ngạc nhiên thơ ngây
Trên môi mềm đắm say
Trên lặng im thăm thẳm
Tôi viết tên em

Trên những nơi tôi vùi mình ẩn náu
Trên những ngọn đèn pha đã sụp đổ tan tành
Trên những bức tường bế tắc chông chênh
Tôi viết tên em

Trên trống vắng không mảy may khát vọng
Trên cô đơn lạnh người
Trên bước đường tới cõi chết xa xôi
Tôi viết tên em

Trên sự sống phục hồi
Trên nỗi hiểm nguy đã không còn nữa
Trên niềm hy vọng chẳng còn gì lưu giữ
Tôi viết tên em

Chỉ bằng sự mạnh mẽ của một từ thôi
Cuộc sống hồi sinh trở lại
Tôi đã sinh ra để được biết tới em
Để được gọi tên em vang mãi

Tự do, tự do ơi!

(FR dịch)

Sonnet Tình Yêu

RAXUN GAMZATÔP

I
Trên trái đất đường đi không kể xiết
Ðường dài lâu, gian khổ cũng rất nhiều.
Nhưng anh hiểu: khó và dài hơn hết
Là con đường ta vẫn gọi tình yêu.

ừ thì biết là đường tình không ngắn,
Nhưng không ai thiếu nó sống yên lành.
ừ thì biết là khó khăn vô tận,
Nhưng lại đầy cám dỗ, cuốn lòng anh.

Anh cứ nghĩ rằng anh, thật lạ,
Chỉ trẻ khi đi trên vĩnh cửu đường này.
Anh từng vất, đã, đang và sẽ ngã,
Nhưng ngã rồi lại dậy, bước đi ngay.

Và anh chắc không bao giờ lạc lối,
Vì phía trước là em, là tay em vẫy gọi.

II

Có thể nói tình yêu là trường học,
Nơi không phải ai muốn học, cứ vào,
Nơi thầy giáo là nụ cười, tiếng khóc,
Bắt học trò làm việc khắt khe sao !

Tôi đã học nhiều sách hay và hiểm,
Học càng lâu, càng thấy rõ một điều:
Khó có thể thành công nhờ kinh nghiệm.
Của những người thất bại với tình yêu.

Tôi cố học nhưng không vào, trầy trật,
Thường vất đau, thi trượt, nợ bài,
Thường phạm những sai lầm nghiêm trọng
nhất,
Lý luận, thực hành không sắc sảo, thường
sai...

Thành ra tôi hầu như không tiến bộ
Dù đã học suốt đời trong nhà trường dó.

Thái Bá Tân dịch
(Những Ngôi Sao Xa)